Thanh niên lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, nhổ bỏ vải rách bị nhét vào miệng, còn dùng sức 'phi' hai tiếng: "May quá, may quá! Tôi còn tưởng sau này mình sẽ không chết trong tay quân Nhật mà bị chết trong căn phòng tối này, đến chết cũng không biết được gì."
Vân Sở Lại nhíu mày nhìn anh ta: "Anh cũng bị lừa vào đây à?"
Thanh niên rầu rỉ gật đầu, anh ta vừa muốn nói gì đó thì ngay sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của Vân Sở Lại, anh ta bỗng hoảng hốt kêu lên: "Là cô? Đêm qua cô... Sao cô lại ở đây?"
Vân Sở Lại bình tĩnh nhìn anh ta: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chạy thế nào đây?"
Tất nhiên vì cô nhận ra anh ta nên mới cởi trói cho anh ta, nếu không không cô cũng không có lòng tốt như vậy?"
Người này là một đội viên trong tiểu đội Phong Hỏa, cũng chính là người dưới tay nam chính Lãnh Phong, nhân phẩm thế nào cũng không cần lo lắng.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt thanh niên lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta nhìn về phía cửa phòng đã bị khóa trái, mà bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng xô cửa 'đùng đùng', kèm theo đó là tiếng nói u ám của chưởng quầy: "Hai con thỏ mập lọt vào cùng một hố, chờ tôi lột da lấy máu các người."
Thanh niên run rẩy cả người, vẻ mặt đang nghiêm túc dần dần trở nên rầu rĩ.
Vân Sở Lại mím môi, thu hồi ánh mắt. Cô biết mình không thể nhờ cậy vào người này rồi.
Cô vỗ cửa sổ bốn phía, muốn tìm được đường thoát thân trước khi chưởng quầy phá cửa vào đây. Tuy nhiên bởi vì nơi này là nơi chưởng quầy làm ăn phi pháp nên bốn phía bị cài then, đóng đinh rất kín kẽ.
Thanh niên kia cũng học theo Vân Sở Lại muốn tìm đường thoát thân nhưng đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
"Tên chưởng quầy kia quả nhiên bụng dạ nham hiểm, ông ta quyết tâm muốn giữ chúng ta ở đây." Giọng nói của anh ta lộ vẻ đắng chát, tiếng va đập bên ngoài càng lúc càng vang lớn hơn khiến anh ta tức đến mức nghiến răng.
Vân Sở Lại nhíu mày: "Súng của anh bị tịch thu rồi hả?"
Thanh niên rầu rĩ gãi đầu: "Vừa bước vào đây thì tôi đã bị đánh ngất rồi, khi tỉnh lại, tôi bị trói trên ghế, đừng nói là súng, kể cả năm mươi đồng đại dương anh Phong đưa cho tôi cũng bị tên chưởng quầy kia lấy đi. Lần này thảm rồi!"
Anh ta ôm đầu mình, tròng mắt sắp lồi ra ngoài, trong lòng chỉ nghĩ đến hậu quả.
Vân Sở Lại tự động bỏ qua mấy lời lải nhải của anh ta, hỏi: "Lãnh Phong hẳn là cũng đến huyện thành đúng không?"
Nghe đến đây, thanh niên ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đang cứng đờ dần dần chuyển thành sáng lên: "Đúng rồi! Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ? Bình thường anh Phong sẽ mua nhu yếu phẩm, còn tôi mua lương thực, chờ anh ấy quay về phát hiện không thấy tôi thì chắc chắn sẽ đến cứu tôi."
Vân Sở Lại im lặng một lúc mới nói: "Anh nên cầu nguyện đi! Cửa gỗ kia có thể kiên trì đến lúc đó không?"
Dường như chưởng quầy đã gọi người hỗ trợ, từng tiếng va đập vào cửa càng mạnh hơn, khung cửa run lên, xem chừng cánh cửa kia không thể chống đỡ quá lâu.
Một khi để đám người bên ngoài phá cửa mà vào thì nói không chừng hai người bọn họ sẽ mất mạng ngay hôm nay.
Thời thế khó khăn, những chưởng quầy thế này ở các cửa tiệm lương thực cũng có không ít, bình thường mà nói, một khi bị cướp thì rất khó sống sót.
Ngoài cửa, chưởng quầy hung tợn nói: "Giỏi lắm! Các người càng phản kháng thì lúc giết các người, tôi lại càng hưng phấn!"
Vân Sở Lại nắm chặt con dao quân dụng trong tay mình, đôi mắt nhìn thẳng đến cánh cửa đang run lên bần bật.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hàng loạt tiếng súng vang lên.
Thanh niên giật mình, giọng nói vô cùng kích động: "Là anh Phong đến tìm tôi!" Anh ta vừa nói xong, còn không chờ Vân Sở Lại phản bác thì bản thân đã tự nghi ngờ: "Anh Phong là người khiêm tốn, làm sao vừa đến lại nổ súng như thế?"
Trong lòng Vân Sở Lại trùng xuống, giọng nói lạnh lùng: "Là quân Nhật."
Cô vẫn lo lắng bản thân mình không kịp rời đi sẽ bị quân Nhật bao vây. Lo cái gì thì cái đó đến.
Thanh niên giật mình, sắc mặt trở nên khó coi: "Làm sao có thể là quân Nhật chứ?"