Trên đường, người người nhốn nháo, sau khi Vân Sở Lại xếp hàng mua lương thực, thỉnh thoảng cô nhón chân lên nhìn về phía trước.
Cửa tiệm lương thực này buôn bán rất náo nhiệt nhưng mỗi người chỉ mua được một lượng lương thực có hạn. Chuyện này rất bình thường, với tình hình hiện tại, từng nhà không tìm được công việc thì làm sao có tiền mua nhiều lương thực được chứ?
Mỗi người chỉ mua một đồng đại dương hoặc hai đồng đại dương, căn bản không tốn nhiều thời gian.
Rất nhanh sau đó Vân Sở Lại đã được đẩy lên trên, lúc này cô mới nhìn thấy tấm bảng treo trước cửa tiệm lương thực, trên này viết giá lương thực cho hôm nay bằng chữ phồn thể. Một đồng đại dương tám cân mì trắng, một đồng đại dương năm cân gạo, một đồng đại dương mười ba cân bột ngô.
Vân Sở Lại giật mình. Giá cả lương thực bây giờ đúng là mỗi ngày một giá, một trăm đồng đại dương trong tay cô không thể mua được nhiều lương thực. Xem ra trên đường chạy nạn tiếp theo vẫn phải bớt ăn lại mới được.
Đến lượt Vân Sở Lại, tiểu nhị cầm cái đấu không kiên nhẫn hỏi: "Mua bao nhiêu?"
Vân Sở Lại nói thẳng: "Tám mươi đồng đại dương bột ngô."
Giọng nói của cô rất nhỏ, chỉ đủ cho tiểu nhị có thể nghe thấy. Tiểu nhị vừa nghe thấy thì giật mình, vẻ mặt chấn động: "Cô nói bao nhiêu cơ?"
Vân Sở Lại mấp máy môi, lặp lại một lần nữa: "Tám mươi đồng đại dương bột ngô, tổng cộng là một ngàn lẻ bốn cân. Phiền nhanh lên một chút, tôi đang vội."
Mối làm ăn lớn!
Tiểu nhị lấy lại tinh thần thì thét lên: "chưởng quầy! Lại có khách hàng lớn, mau đến chào hỏi!"
Trái tim Vân Sở Lại 'thịch' một tiếng, cô không cần quay đầu lại nhìn cũng phát giác được hàng dài xếp hàng sau lưng mình đã tập trung tất cả ánh mắt lên người cô.
Những ánh mắt này rất phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét nhưng không ai dám phạm tội ngay ban ngày thế này.
Ngay lúc này có một người đàn ông trung niên mặc áo dài bằng vải bông từ phía sau cửa tiệm bước ra.
Trên mặt ông ta là vẻ khéo léo của người làm ăn buôn bán lâu năm, ông ta thấy tiểu nhị hất cằm về phía Vân Sở Lại, lúc này ông ta mới đánh giá cô từ trên xuống dưới, chợt đưa tay vuốt hai chòm râu bên miệng: "Tiểu thư, mời ra phía sau!"
Vân Sở Lại gật đầu, đi theo chưởng quầy ra phía sau.
Cho dù là vào thời bình thì tám mươi đồng đại dương vẫn là một mối làm ăn lớn, càng không cần nói đến hiện tại.
Bình thường phía sau này sẽ có cửa sau, sau khi cô mua lương thực xong thì có thể lập tức rời đi từ cửa sau này, tránh cho người có lòng nhìn trộm.
Trên mặt chưởng quầy mang nụ cười, trong giọng nói khó kìm nén vẻ đang dò xét cô: "Trông tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có nhỉ?"
Vân Sở Lại không trả lời, giọng nói lạnh lùng: "Lương thực, tôi không có nhiều thời gian."
Chưởng quầy sáng mắt lên mà không tức giận, trái lại ông ta còn cười nịnh nọt nói: "Mời tiểu thư! Chúng ta vào trong phòng kiểm kê lương thực và tiền."
Lông mày Vân Sở Lại nhíu lại rất nhẹ mà không thể nhận ra, ngay khi cô bước vào phòng thì con ngươi run lên, trong tay lóe lên ánh sáng lạnh.
Tay cô cầm dao quân dụng bỗng nhiên bổ về phía sau, tất nhiên chưởng quầy này là người từng luyện võ nên ông ta có thể lập tức né tránh.
Lúc này, chưởng quầy lại nhe răng cười: "Khá lắm! Tưởng chỉ là một con thỏ mập, không ngờ cũng biết cắn người."
Ngay sau khi vung nhát dao đầu tiên khiến chưởng quầy phải lùi lại, Vân Sở Lại đã nhanh chóng lách mình vào trong, đóng cửa, cài then.
Cô đi mấy bước, nhìn người thành niên bị trói chặt trên ghế bành, cơ thể không ngừng giãy giụa. Vân Sở Lại hít sâu một hơi, dao trong tay lại lóe lên, lưỡi dao sắt mỏng cắt đứt dây gai.