Hai người vội vàng bước, hôm trước đi trời tối nên Vân Sở Lại cũng chưa thấy rõ dáng vẻ huyện An Bình thế nào, bây giờ nhìn thấy tường thành ngay ngắn chỉnh tề thế này lại khá lạ lẫm. Tống Quế Anh thở phào nhẹ nhõm: "May quá, quân Nhật còn chưa đến."
Vân Sở Lại gật đầu: "Chúng ta nhanh chóng vào thành thôi mẹ! Phải nhanh lên, tránh cho một lát nữa bọn quân Nhật kéo đến, chặn đường ra khỏi thành thì không hay."
Cho dù đây chỉ là một huyện thành nhỏ nhưng một khi bị quân Nhật vây lại, đến lúc đó cửa thành sẽ có lính gác, thậm chí trên đầu tường sẽ có lính Nhật cầm súng đi tuần tra, khống chế và quản lý cực kỳ nghiêm ngặt.
Tống Quế Anh khẽ gật đầu: "Con nói đúng lắm, chúng ta nhanh lên!"
Hai người vội vàng bước vào huyện thành An Bình, dọc theo hai bên đường đi là đám người đến đây tìm kiếm công việc. Tống Quế Anh kéo theo Vân Sở Lại đi thẳng một đường. Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đến một cửa tiệm làm nghề mộc, chỉ là hiện tại cửa đã bị đóng kín, xem ra đã đóng cửa tiệm rồi.
Tống Quế Anh lập tức bước lên gõ cửa.
Vân Sở Lại ngước mắt nhìn bốn phía một vòng thì lập tức nhìn thấy cửa tiệm lương thực mình đã đi qua vào tối qua.
Việc buôn bán của tất cả những cửa tiệm trên con đường này đều vô cùng tiêu điều nhưng chỉ có cửa tiệm lương thực lại có một hàng dài xếp hàng trước cửa.
"Mẹ, một mình mẹ vào tìm anh hai, con đi tìm chỗ tiểu tiện một lát." Vân Sở Lại quay đầu nói với Tống Quế Anh. Còn chưa đợi Tống Quế Anh trả lời, cô đã vội vàng chen vào đám người, biến mất trong tầm mắt của Tống Quế Anh.
Tống Quế Anh quýnh quáng, bà ấy muốn đuổi theo nhưng cửa tiệm mộc đã mở ra.
"Mẹ? Sao mẹ đến đây?" Người mở cửa chính là lão nhị Vân gia, Vân Vĩnh Ân. Anh ta giật mình nhìn Tống Quế Anh, lại nhô đầu ra dò xét bên ngoài, một tay anh ta kéo người vào, một tay khác lập tức đóng cửa lại.
"Lão nhị, em gái của con..." Tống Quế Anh nhíu mày, muốn đi ra ngoài tìm Vân Sở Lại.
Vân Vĩnh Ân giật mình: "Tú Lan, Tú Hòa cũng đến sao?"
Tống Quế Anh nghĩ đến tính tình của Vân Sở Lại thì đè nén sự lo lắng trong lòng mình.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn Vân Vĩnh Ân. Trong bốn người con trai, chỉ có một mình lão nhị có làn da trắng, nhìn anh ta giống như một thư sinh anh tuấn. Tất nhiên, nếu không phải vì nguyên nhân này thì chỉ sợ lão nhị sẽ không thể nào ở rể nhà thợ mộc Lý.
Tống Quế Anh nhớ đến mưa bom bão đạn đêm qua nên không dám trì hoãn nhiều, bà ấy vội nói: "Vĩnh Ân, con nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dẫn theo Đình Đình, Hương Nhi, còn có cha vợ của con nữa, mau chóng chạy nạn thôi!"
Hai mắt Vân Vĩnh Ân trợn trừng, anh ta không dám tin nói: "Mẹ, làm sao mẹ biết nhà con chuẩn bị chạy nạn?"
"Hả?" Phản ứng đầu tiên của Tống Quế Anh là sửng sốt nhưng chỉ một lát sau bà ấy lại vui mừng: "Như thế rất tốt! Đi! Đi nhanh thôi! Mấy người cha và anh em của con đang chờ chúng ta ở bên ngoài huyện thành An Bình không xa lắm, dọc đường đi nhiều loạn lạc, chúng ta nhiều người cũng có thể hỗ trợ nhau."
Mặc dù Vân Vĩnh Ân không hiểu nhưng anh ta cũng biết tình hình khẩn cấp, vì vậy lập tức kéo Tống Quế Anh ra phía sau.