Trong tiểu thuyết có viết, nạn đói diễn ra khiến khoảng ba ngàn vạn người gặp họa, ba trăm vạn người chết đói, có thể nói là cực kỳ bi thảm.

Hiện tại, nạn đói còn chưa phải lúc nghiêm trọng nhất, ít nhất thì dân chúng còn có thể ăn cỏ, ăn vỏ cây nhưng bắt đầu từ mùa xuân năm 1942. tình hình khô hạn gia tăng, thất mùa trầm trọng, sản lượng cực kỳ thấp.

Đến khi chuyển mùa từ hạ sang thu lại có nạn châu chấu, châu chấu che kín bầu trời, bao phủ toàn bộ vùng trồng lương thực, đến lúc đó, nhóm dân chạy nạn cũng không còn cỏ dại và vỏ cây để ăn nữa, chỉ có thể lấy đất sét trắng, phân ngỗng và củi mài thành bột để chống đói.

Mà trong quá trình này, chính phủ Tứ Tượng đảng bất lực, không thể cứu trợ thiên tai, hoàn toàn bỏ mặc dân chúng hứng chịu thiên tai.

Trong lòng nhóm lãnh đạo đương thời chỉ có hai việc quan trọng nhất, một là trưng binh, hai là trưng thu lương thực.

Tống Quế Anh thương lượng xong thì quay về, bà ấy nhìn thoáng qua Vân Vĩnh Quý đang đẩy xe đẩy, rồi lại nhìn Vân Vĩnh Phúc đang ôm đầu ngồi xổm một bên, nói: "Vĩnh Phúc, con đi với mẹ đến huyện thành một chuyến, kéo một nhà của lão nhị theo, cùng chạy nạn với chúng ta."

Vân Vĩnh Phúc không hưng phấn như Vân Sở Lại, anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt bàng hoàng và rất kháng cự.

Anh ta lại ôm đầu mình, trầm giọng nói: "Mẹ, quân Nhật đã đến thôn Vân Gia của chúng ta rồi, một đêm cũng đã qua rồi, mẹ cảm thấy bây giờ mình đến huyện thành có thể an toàn sao? Nói không chừng hiện tại huyện thành đã bị quân Nhật bao vây, chúng ta vẫn mau trốn đi thì hơn, đến huyện thành làm gì chứ? Vả lại, cả nhà lão nhị sống sung sướng như thế, người ta chịu chạy nạn chung với chúng ta sao?"

Vân Vĩnh Phúc là người trung thực nhưng không phải kẻ ngốc.

Trên mặt Tống Quế Anh lộ vẻ thất vọng, bà ấy trầm giọng nói: "Vĩnh Phúc, cũng bởi vì quân Nhật đã đến thôn Vân Gia chúng ta rồi nên chúng ta mới cần gọi nhà của lão nhị cùng nhau chạy nạn, lẽ nào con không biết dân chúng sống ở huyện thành bị quân Nhật chiếm thì có cuộc sống thế nào à?"

Vân Vĩnh Phúc vẫn buồn bực mà không lên tiếng, anh ta không đồng ý làm việc này, anh ta cũng không muốn vào huyện thành.

Môi Vân Vĩnh Quý co giật, anh ta vừa muốn mở miệng thì đã nghe Vân Sở Lại nói: "Mẹ, con và mẹ đi."

Cơ thể Vân Vĩnh Quý chấn động, anh ta không dám tin nhìn Vân Sở Lại. Tình hình ở huyện thành lúc này cũng giống như anh cả Vân Vĩnh Phúc vừa nói, nói không chừng quân Nhật đã hoàn toàn chiếm huyện thành rồi, nếu lúc này bọn họ còn đến đó cũng giống như nạp mạng nhỏ của mình lên rồi.

Rõ ràng Vân Sở Lại không có tình cảm với người trong nhà nhưng vì sao lại đồng ý đến huyện thành gọi cả nhà anh hai?

Vân Vĩnh Quý nghĩ mãi cũng không ra, anh ta nhìn chằm chằm gương mặt Vân Sở Lại mà suy nghĩ đến mức ngơ ngẩn.

Hai tay của Vân Sơn ở trong tay áo, sau khi ông ta nghe Vân Sở Lại nói thì trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Trong cổ họng Tống Quế Anh nghẹn ngào, giọng nói rất khẽ: "Sở Lại, con... Con muốn đi theo mẹ đến huyện thành sao?"

Sắc mặt Vân Sở Lại rất bình tĩnh, cô bước lên giữ chặt cổ tay Tống Quế Anh: "Đi thôi! Chúng ta đi sớm về sớm."

Tống Quế Anh gật đầu, vội vàng 'ừ' một tiếng, hai người đi được mấy mét thì nghe thấy giọng nói đã khô khốc của Vân Sơn truyền đến: "Nhóm chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, hai người gọi được nhà lão nhị thì đuổi theo con đường này là được."

Bước chân của Tống Quế Anh hơi khựng lại nhưng bà ấy không quay đầu, bà ấy và Vân Sở Lại tiếp tục đi ngược dòng người vào ngã ba.

Trên đường đi, Tống Quế Anh nhỏ giọng nói với Vân Sở Lại: "Anh hai của con ở rể nhà chị dâu hai, cuộc sống cũng không tệ, mặc dù bình thường bọn họ không qua lại nhiều với nhà chúng ta nhưng tính tình của anh hai con tốt, chị dâu hai thì nhanh nhẹn, sống chung cũng rất tốt."

Đuôi lông mày của Vân Sở Lại nhếch lên. Tính tình tốt sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play