Theo như lời Thẩm Cù, một cô gái ở nông thôn, tuy rằng vẻ bề ngoài ưa nhìn hơn một chút, thủ đoạn độc ác một chút, nhưng thế thì có năng lực, có bản lĩnh gì cứ?
Lúc ấy anh nhận lấy bao thuốc chẳng qua là vì gương mặt và phong thái đẹp đẽ của cô, cũng như sự quan tâm trong sáng không chút che giấu, từ trước đến nay anh thích người lương thiện, câu nói "cố gắng sống sót" kia của cô thật sự động lòng người.
Hoắc Trạm hít sâu một hơi, giãy giụa ngồi dậy,"Lấy nước."
Thẩm Cù lập tức rót một chén nước bưng qua, mở bao giấy ra, cẩn thận lấy ra hai viên thuốc con nhộng.
Quân y Lý quýnh lên, vội nói: "Thiếu soái! Loại thuốc không biết lai lịch rõ ràng này không được uống bừa bãi đâu!"
Hoắc Trạm liếc mắt nhìn, đáy mắt không có chút ý cười nào, anh không hề do dự nhận lấy thuốc, nuốt vào trong bụng, nếu đã đến nước phải chết rồi, ngựa chết coi như ngựa sống, có lỡ như thì sao chứ?
Lỡ như không phải cô mạnh miệng, không phải cô lừa anh thì sao?
Đội ngũ chạy nạn rất dài, bởi vì trời đổ tuyết lớn mà việc di chuyển bị trì hoãn rất nhiều.
Thế nhưng khi những người dân chạy nạn ngửa mặt lên nhìn trời đổ tuyết lớn thì từng gương mặt gầy gò đều tràn đầy hy vọng và vui mừng.
Tuyết rơi đúng thời điểm là điềm báo một năm được mùa, mặc dù bọn họ bị bắt buộc phải rời xa quê hương vì chiến tranh loạn lạc nhưng chỉ cần ông trời thưởng cho cơm ăn thì cho dù ở nơi nào, bọn họ đều có thể sống tốt hơn. Vì sự hy vọng và mong chờ này mà trên đường đi, đoàn người giống như đã được tiếp thêm sức mạnh.
Sau khi đi qua mười dặm đường, Tống Quế Anh trùm kín đầu bằng khăn, chỉ lộ ra gương mặt ở bên ngoài, bà ấy kéo Vân Sơn sang một bên, hai người thì thầm gì đó rất lâu, cũng không biết đang thảo luận chuyện quan trọng gì.
Vân Sở Lại nhìn thoáng qua hai người bọn họ, rồi quét mắt nhìn bốn phía, chuẩn bị tìm cơ hội đi đến huyện thành một chuyến.
Tối hôm qua cô đã đến huyện thành nên có thể miễn cưỡng xem như quen thuộc, cô đã thăm dò vị trí và đường đi đến cửa hàng lương thực, hiện tại đoàn người của bọn họ đã đi một đoạn xa, xem chừng cũng cách huyện thành không còn xa, nếu tiếp tục đi thêm một lúc nữa thì sẽ đến ngã ba.
Cô chỉ biết trên đường chạy nạn sẽ đi qua rất nhiều huyện nhưng từ huyện này đến huyện khác cách nhau bao xa thì cô không biết được, ngộ nhỡ vừa rời khỏi huyện này lại phải đi mười mấy hai mươi ngày mới đến huyện tiếp theo, trên đường không ai cung cấp lương thực cho cô thì chắc chắn cô sẽ chết đói.
Thừa dịp bản thân biết nơi này nên cô phải mau chóng cầm tiền đến huyện thành mua lương thực ngay.
Trong tiểu thuyết có nói, mặc dù tiểu đội Phong Hỏa không thể tiêu diệt hoàn toàn tiểu đội quân Nhật nhưng đã giết được không ít người, còn dẫn theo những người sống sót của thôn Vân Gia chạy ra ngoài, chuyện này đã chọc giận đám quân Nhật.
Rất nhanh sau đó, đại bản doanh của quân Nhật trú gần thôn Vân Gia nhất phái mấy tiểu đội bộ binh, truy quét bọn họ, mà đó cũng là lần đầu tiên những nam nữ chạy nạn trên đường gặp phải trận đồ sát cực kỳ tàn khốc.
Mà lần này, một tiểu đội của quân Nhật bị tiêu diệt hoàn toàn thì tình hình chắc chắn sẽ càng nghiêm trọng hơn, thế nhưng cũng bởi vì toàn bộ tiểu đội bị tiêu diệt nên tin tức sẽ về đến đại bản doanh của quân Nhật chậm hơn, đoàn người chạy nạn của bọn họ sẽ có nhiều thời gian hơn, nói không chừng bọn họ có thể thoát được lần truy sát này.
Cô cũng không biết còn bao nhiêu thời gian nhưng vấn đề quan trọng trước mắt chính là lương thực.