Sau khi nghe xong lời này, sắc mặt Thẩm Cù tái xanh, tay cầm súng cũng run rẩy, cả người lảo đảo suýt nữa ngã quỵ lên mặt đất.
Quân y Lý thở dài, nghĩ đến Hoắc Gia quân đang đóng quân ở bên ngoài, không nhịn được mà an ủi: "Phó quan Thẩm! Anh ngàn vạn lần phải bình tĩnh, lấy đại cục làm trọng, thiếu soái đang bệnh tình nguy kịch, phải nhanh chóng gửi điện báo cho đại soái."
Thẩm Cù ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ như máu: "Đồ vô dụng! Triệu chứng viêm nho nhỏ cũng không chữa được, các người có tác dụng gì?!"
Dứt lời, anh ấy chợt nâng tay lên, mở chốt súng định tử hình ba người tại chỗ.
Ba quân y sợ đến mức mặt không còn chút máu, nhưng cũng biết là, cho dù không chết ở trong này thì khi trở về Phụng Tận cũng không sống được.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp mà khàn khàn vang lên trong lều trại: "Thẩm Cù."
Ánh mắt phó quan Thẩm trợn to, lập tức đẩy quân y đang ở bên cạnh giường xếp sang một bên, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hoắc Trạm: "Thiếu soái yên tâm, bây giờ chúng ta lập tức khởi hành, phải đến Long Đô ở gần đây nhất, tìm bác sĩ tốt nhất! Dùng thuốc tốt nhất!"
Khóe môi tái nhợt của Hoắc Trạm yên lặng nở một nụ cười, dưới vẻ đẹp mê hoặc trên gương mặt lại ẩn giấu một lớp sương mù tàn ác, giọng nói khàn đặc vang lên trong không khí: "Cướp bóc giữa đường, đất nước lụi tàn, thật sự là không cam lòng mà."
"Thiếu soái!" Hai hàng lệ chảy xuống từ hốc mắt của Thẩm Cù, anh ấy cắn chặt khớp hàm mới nhịn được không khóc thành tiếng.
Hoắc Trạm liếc nhìn anh ấy: "Có cái gì mà phải khóc chứ."
Anh thở ra một hơi, đầu lưỡi chạm vào môi và răng, nói như thể đã chấp nhận số phận: "Người vốn phải chết, không có gì mà phải khóc cả."
"Chuyện hợp tác với tư lệnh Hoàng đã đạt thành rồi, cậu chỉ cần thuật lại cho cha của tôi là được."
"Sau khi tôi chết, không cần đặt vào trong quan tài, hỏa táng ngay tại chỗ."
"Thẩm Cù, sáu mươi vạn binh sĩ ở bên ngoài phó thác hết cho cậu, đừng làm tôi thất vọng."
"Sau khi quay về Phụng Tân rồi thì cậu chỉ cần báo cáo hết tiền căn hậu quả cho cha. Mọi người từ ngàn dặm xa xôi theo tôi đến tỉnh Quảng Lương, không nên bị liên lụy, cho dù là chết thì cũng phải chết trên chiến trường, lời này, cũng thuật lại cho ông ấy."
Mặc dù đã biết số mệnh của chính mình, giọng điệu của Hoắc Trạm vẫn bình tĩnh như cũ, có thể thong thả nói về chuyện sau khi mình ra đi như vậy, cũng luôn tính toán cho binh lính dưới trướng mình, cuối cùng Thẩm Cù không chịu nổi, nước mắt giàn giụa.
Ba quân y cũng đẫm lệ hai mắt, ánh mắt nhìn Hoắc Trạm có đau lòng cũng có kính nể, giờ khắc này chỉ hận bản thân không có tài nghệ giỏi giang, không thể chữa khỏi mọi bệnh tật trên thế gian, còn phải để thiếu soái thay bọn họ tính toán trước khi ra đi.
Nói xong, trong con ngươi nhạt màu của Hoắc Trạm dâng lên mảnh sóng triều lạnh lẽo, anh nâng tay che mắt, vốn muốn để bản thân yên tĩnh trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, một gói giấy vốn được anh nắm trong lòng bàn tay lại lăn dọc theo hai má xuống dưới.
"Thiếu soái, đây là... thuốc mà cô gái nông thôn kia đưa cho?!' Thẩm Cù cũng nhận ra bao giấy trong tay anh, có hơi giật mình, ngay sau đó, tim anh ấy đột nhiên đập nhanh hơn: "Thiếu soái, ngài có còn nhớ lời cô ấy nói hay không?"
Đầu ngón tay Hoắc Trạm khẽ khựng lại, trong đầu cũng hiện lên câu nói kia của Vân Sở Lại,"Đây có lẽ là thuốc hạ sốt duy nhất có thể cứu được tính mạng của ngài", nhưng mà, anh vẫn chưa coi lời nói của cô là thật.