Vân Vĩnh Quý phụ giúp đẩy xe đẩy, trên xe không chỉ đặt toàn bộ gia sản của cả nhà, mà còn có Triệu Diệp đang nằm hôn mê bất tỉnh, đứa con Vân Tiểu Thiên của cô ta nằm cuộn tròn bên cạnh, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi, không còn sự khờ dại khi đòi ăn điểm tâm của ngày hôm qua nữa.

Vân Sở Lại đảm nhiệm vai trò chim cun cút ở bên cạnh Tống Quế Anh, dọc đường nhìn quét qua dòng người đang đi lại, muốn tìm thấy nam nữ chính.

Bọn họ là trung tâm của nội dung tiểu thuyết, trên đường chạy nạn cô phải theo sát bọn họ thì mới có cơ hội tiếp xúc với quân lính Nhật, đương nhiên, làm nữ phụ với vai trò làm nền, cho dù cô không cố tình tìm kiến thì nội dung kịch bản cũng sẽ đẩy cô đến chỗ nam nữ chính.

Đoàn người vừa mới đi hơn mười dặm đường, trên không trung liền bắt đầu đổ xuống từng bông tuyết.

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm 1941. con đường phía trước trơn trượt ẩm ướt, khiến đường chạy nạn càng thêm gian khổ.

*

Hoắc Gia quân, khu hạ trại lâm thời.

Trong một lều trại quân dụng được dựng lên ở trong rừng, phó quan Thẩm Cù gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trong lều trại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía giường xếp, nhìn về phía Hoắc Trạm đang bị ba vị quân y vây quanh.

Anh nhắm chặt mắt, gương mặt anh tuấn phiếm đỏ màu của bệnh trạng, môi trắng bệch như giấy, nếu không phải lồng ngực còn hơi phập phồng thì chắc chắn đã khiến người ta tưởng nhầm rằng đây là một cái xác vừa mới tắt thở.

Lông mày Thẩm Cù nhíu chặt lại, tay buông bên cạnh người cũng nắm chặt thành quyền, mặt trầm như nước.

Sau khi rời khỏi Vân Gia trang, thiếu soái đã không chịu đựng nổi mà sốt cao rồi ngất đi, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy, giống như bị sốc, chuyện này đúng là phiền phức lớn, anh ấy chỉ có thể hạ trại lâm thời, để tập thể quân y chẩn bệnh, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quả!

Lại qua chừng năm phút đồng hồ, thái dương Thẩm Cù đã nổi gân xanh: "Mấy người mau nói gì đi! Rốt cuộc thiếu soái thế nào rồi? Thuốc đã dùng, cũng lấy rượu đế lau qua, sao người vẫn còn bất tỉnh vậy? Mấy người có thể cho một câu trả lời chắc chắn hay không?"

Ba quân y không dám thở to tiếng, bọn họ đều biết rất rõ ý nghĩa của thiếu soái đối với Hoắc gia quân, càng biết rõ nếu như anh có chuyện gì ở tỉnh Quảng Lương thì khi về tới Phụng Tân, bọn họ sẽ phải thừa nhận lửa giận của đại soái, nhưng tình hình hiện tại chính là: bó tay không có cách nào.

Bọn họ đã lấy hết bản lĩnh ra dùng rồi, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào, vẫn cứ sốt cao không giảm.

Cứ tiếp tục sốt cao như vậy, cho dù không bị sốt cao mà tử vong thì khi tỉnh lại, đầu óc cũng bị nóng đến hỏng, nhưng mà, lúc này Thẩm Cù đang sốt ruột, nếu nói những lời này ra, nói không chừng sẽ bị anh ấy đánh chết tại chỗ.

Như là nhìn ra sự hoảng loạn trên mặt ba người, Thẩm Cù đột nhiên rút súng ở bên hông ra: "Quân y Lý, nói đi!"

Vị quân y bị điểm danh hơi run rẩy, thấy thật sự không có cách nào khác, chỉ đành cắn răng nói: "Phó quan Thẩm, mấy người chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng thiếu soái vẫn sốt cao không có dấu hiệu thuyên giảm, tôi đoán là, vi khuẩn gây bệnh trong cơ thể tàn sát bừa bãi, vì viêm rất mạnh, đừng nói là bây giờ đang ở tỉnh Quảng Lương, cho dù có ở trong phủ đại soái, có lẽ bác sĩ cũng không làm gì được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play