Ngay sau đó, Vân Sơn nhanh chóng vọt lại đây, kéo cô ra, trên gương mặt vuông chữ quốc lúc này toàn là vẻ chán ghét, cả người che chắn kín mít trước kho lương thực, sợ là chậm một bước thì lương thực sẽ bị Vân Sở Lại nuốt mất.
Vân Sở Lại bị đẩy, lảo đảo hai bước, cô nâng mắt chăm chú nhìn Vân Sơn một lúc lâu sau đó môi đỏ mọng khẽ cong lên, ẩn chứa vẻ châm biếm.
"Nhìn cái gì? Có tin tao đánh mày không?!" Không biết có phải bị biểu cảm của Vân Sở Lại chọc giận hay không, Vân Sơn giận dữ không thôi, nhấc tay lên định đánh lên mặt Vân Sở Lại.
Dáng người ông ta cao lớn khôi ngô, cái tay giơ lên kia trông khá đáng sợ.
Ánh mắt Vân Sở Lại lạnh như băng, tay đặt sau lưng vừa định cử động, định lấy mã tấu từ trong ba lô tinh thần ra.
Đời này dù nói thế nào cô cũng là người có số mệnh hơn người, còn sợ một ông già ở nông thôn chắc?
Nhưng mà cô chưa kịp ra tay thì một thân hình rắn chắc đã chắn trước mặt cô, sau đó một tiếng "bốp" giòn tan vang lên, mặt Tống Quế Anh lệch hẳn sang một bên, tóc tai tán loạn, trông rất giống một bà điên.
Vân Sơn nhướng mày, trừng mắt với Vân Sở Lại một cái rồi mang theo túi gạo ra ngoài.
Mặt Tống Quế Anh sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng mà, khi bà ấy quay đầu lại, câu đầu tiên vẫn là hỏi han quan tâm cô.
"Sở Lại, con không, không sao chứ?"
Ánh mắt Vân Sở Lại kinh ngạc trong thoáng chốc, một lát sau, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Tống Quế Anh, cô hít sâu một hơi, cố gắng áp chết sự tức giận trong lòng, nặn ra một nụ cười tươi: "Mẹ, con không sao, mẹ thì sao, có đau không?"
Tống Quế Anh lắc lắc đầu, khom người bắt đầu thu dọn khoai tây trên mặt đất và bột ngô trong kho lương thực.
Bà ấy nói: "Đừng trách cha con, đều do không có thức ăn làm hại, trong lòng ông ấy rất sợ."
Vân Sở Lại không nói gì, bây giờ trong đầu cô như có gương sáng, trong nhà không chỉ không dự trữ nhiều lương thực, mà trên đường chạy nạn, chắc là Vân Sơn sẽ không chia lương thực cho cô, cho nên, cô phải tự mình nghĩ cách.
Trên người cô có một trăm đồng đại dương, phải tìm cơ hội lên trên huyện mua lương thực, bỏ vào trong ba lô tinh thần.
Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt, tuy nói có bàn tay vàng, nhưng ăn không đủ no thì còn chiến đấu với bọn quỷ tử như thế nào được?
Lúc đoàn người thu dọn xong đồ đạc, mặt trời cũng bắt đầu ló rạng nơi chân trời.
Thi thể của đám người Vân Vĩnh Thọ, Vân Tú Lan đã được chôn cất, mai táng qua loa.
Mấy người làm nghi thức chào tạm biệt đơn giản rồi cùng nhau đẩy xe bắt đầu ra đi.
Nhóm hàng xóm ở Vân Gia trang ngày xưa cũng dẫn theo người nhà, sắc mặt chết lặng, mang theo chăn đệm vá chằng vá đụp, cùng với nồi niêu bát đũa, bước lên con đường chạy nạn, đội ngũ kéo thành một hàng dài, chen chúc nhau hướng về con đường mưu sinh phía trước.
Chưng 49: Không Cứu Được
Vân Vĩnh Quý phụ giúp đẩy xe đẩy, trên xe không chỉ đặt toàn bộ gia sản của cả nhà, mà còn có Triệu Diệp đang nằm hôn mê bất tỉnh, đứa con Vân Tiểu Thiên của cô ta nằm cuộn tròn bên cạnh, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi, không còn sự khờ dại khi đòi ăn điểm tâm của ngày hôm qua nữa.
Vân Sở Lại đảm nhiệm vai trò chim cun cút ở bên cạnh Tống Quế Anh, dọc đường nhìn quét qua dòng người đang đi lại, muốn tìm thấy nam nữ chính.
Bọn họ là trung tâm của nội dung tiểu thuyết, trên đường chạy nạn cô phải theo sát bọn họ thì mới có cơ hội tiếp xúc với quân lính Nhật, đương nhiên, làm nữ phụ với vai trò làm nền, cho dù cô không cố tình tìm kiến thì nội dung kịch bản cũng sẽ đẩy cô đến chỗ nam nữ chính.
Đoàn người vừa mới đi hơn mười dặm đường, trên không trung liền bắt đầu đổ xuống từng bông tuyết.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm 1941. con đường phía trước trơn trượt ẩm ướt, khiến đường chạy nạn càng thêm gian khổ.
*
Hoắc Gia quân, khu hạ trại lâm thời.
Trong một lều trại quân dụng được dựng lên ở trong rừng, phó quan Thẩm Cù gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trong lều trại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía giường xếp, nhìn về phía Hoắc Trạm đang bị ba vị quân y vây quanh.
Anh nhắm chặt mắt, gương mặt anh tuấn phiếm đỏ màu của bệnh trạng, môi trắng bệch như giấy, nếu không phải lồng ngực còn hơi phập phồng thì chắc chắn đã khiến người ta tưởng nhầm rằng đây là một cái xác vừa mới tắt thở.
Lông mày Thẩm Cù nhíu chặt lại, tay buông bên cạnh người cũng nắm chặt thành quyền, mặt trầm như nước.
Sau khi rời khỏi Vân Gia trang, thiếu soái đã không chịu đựng nổi mà sốt cao rồi ngất đi, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy, giống như bị sốc, chuyện này đúng là phiền phức lớn, anh ấy chỉ có thể hạ trại lâm thời, để tập thể quân y chẩn bệnh, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quả!
Lại qua chừng năm phút đồng hồ, thái dương Thẩm Cù đã nổi gân xanh: "Mấy người mau nói gì đi! Rốt cuộc thiếu soái thế nào rồi? Thuốc đã dùng, cũng lấy rượu đế lau qua, sao người vẫn còn bất tỉnh vậy? Mấy người có thể cho một câu trả lời chắc chắn hay không?"
Ba quân y không dám thở to tiếng, bọn họ đều biết rất rõ ý nghĩa của thiếu soái đối với Hoắc gia quân, càng biết rõ nếu như anh có chuyện gì ở tỉnh Quảng Lương thì khi về tới Phụng Tân, bọn họ sẽ phải thừa nhận lửa giận của đại soái, nhưng tình hình hiện tại chính là: bó tay không có cách nào.
Bọn họ đã lấy hết bản lĩnh ra dùng rồi, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào, vẫn cứ sốt cao không giảm.
Cứ tiếp tục sốt cao như vậy, cho dù không bị sốt cao mà tử vong thì khi tỉnh lại, đầu óc cũng bị nóng đến hỏng, nhưng mà, lúc này Thẩm Cù đang sốt ruột, nếu nói những lời này ra, nói không chừng sẽ bị anh ấy đánh chết tại chỗ.
Như là nhìn ra sự hoảng loạn trên mặt ba người, Thẩm Cù đột nhiên rút súng ở bên hông ra: "Quân y Lý, nói đi!"
Vị quân y bị điểm danh hơi run rẩy, thấy thật sự không có cách nào khác, chỉ đành cắn răng nói: "Phó quan Thẩm, mấy người chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng thiếu soái vẫn sốt cao không có dấu hiệu thuyên giảm, tôi đoán là, vi khuẩn gây bệnh trong cơ thể tàn sát bừa bãi, vì viêm rất mạnh, đừng nói là bây giờ đang ở tỉnh Quảng Lương, cho dù có ở trong phủ đại soái, có lẽ bác sĩ cũng không làm gì được."