Khách sạn Tam Giang này là khách sạn lớn số một số hai ở huyện Úc Văn, lối đi ở hành lang mang phong cách lịch sự, tao nhã không tầm thường, mặt bàn gỗ bóng bẩy đến mức có thể soi thấy bóng người, thậm chí còn nhìn thấy đồng hồ treo tường rọi vào đó, mang đậm phong cách Tây.
Ngồi sau quầy là chưởng quỹ mặc áo dài đang đánh bàn tính, khắp gương mặt là vẻ u sầu.
Tứ Tượng đảng thất bại thảm hại, sớm muộn gì quân Nhật cũng sẽ đánh đến nhưng những người có chút tài sản như bọn họ không giống dân chúng thấp cổ bé họng, không thể nói bỏ chạy là bỏ chạy ngay, khách sạn này là do bao đời nhà bọn họ gầy dựng mới có được, làm sao có thể tùy tiện buông tay?
Nếu bọn họ bỏ đi hết thì khách sạn này sẽ bị quân Nhật đập phá thành hình dáng thế nào? Trái tim ông ta rất đau!
Trong lòng chưởng quỹ không ngừng bi ai, trên mặt cũng lộ vẻ sầu khổ, đáy mắt đầy ủ rủ. Thế nhưng vừa nhìn thấy đoàn người Hạc Điền Bổn trở về thì lập tức thu hồi cảm xúc vừa rồi lại, bước ra từ phía sau quầy, trên mặt nở nụ cười, khom lưng, cúi đầu nói: "Tiên sinh, các ngài đã về rồi! Có cần nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn gì không ạ?"
Chưởng quỹ đã luồn cúi buôn bán nhiều năm qua nên tinh mắt hơn người thường.
Nhóm người này vừa đến đây thì ông ta đã nhận ra chắc chắn không phải người tầm thường, bên hông của từng người đều mang súng, nói chuyện hay làm gì cũng lộ vẻ hung ác, sống ở thời chiến loạn thế, trêu chọc vào hạng người này chính là điều kiêng kỵ nhất, trái lại thái độ còn phải khiêm tốn và cung kính nhiều hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play