Cô ta nhìn về phía Vân Vĩnh Ân, muốn anh ta nói vài câu nhưng anh ta đã nhanh chóng nhắm mắt lại, ôm bụng kêu rên, xem như không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của cô ta. Anh ta cũng không muốn phân lương thực nhưng nếu bảo anh ta từ chối 'hung thần' này, anh ta lại không có lá gan đó.
Lý Lão Hán vẫn một mực im lặng, không nói lời nào thì lúc này đã đứng ra, giật túi lương thực trong tay Lý Đình Đình, tìm một cái túi rỗng, đổ một nửa lương thực vào, đưa cho Vân Sở Lại, toàn bộ quá trình này, ông ta cũng không nói lời nào.
"Cha!" Lý Đình Đình gào lên một tiếng nhưng Lý Lão Hán hoàn toàn không nhìn đến.
Trước kia ông ta từng là chưởng quỹ, mặc dù bây giờ đã không còn quản việc nữa nhưng lúc cần kiên quyết thì vẫn phải kiên quyết.
Cô gái nhà họ Vân này rõ ràng không phải người hiền lành, cô dùng dao quân dụng linh hoạt như thế, nếu trên tay cô chưa có mấy mạng người thì không thể luyện ra kỹ thuật như vậy, thời buổi này, kiêng kỵ nhất chính là tranh chấp với người như thế.
"Cảm ơn." Vân Sở Lại nhận túi lương thực trong tay Lý Lão Hán, rồi không nói gì nữa.
Mặc dù Vân Vĩnh Ân chẳng ra gì nhưng nếu cô đòi lại tất cả lương thực về thì sợ rằng Tống Quế Anh sẽ không dễ chịu, bà ấy là một người mẹ tốt, cho dù con cái không hiếu thuận với bà ấy nhưng chắc chắn trong lòng bà ấy vẫn suy nghĩ cho con mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT