Tống Quế Anh ăn hai hai cái bánh trứng xong thì không ăn nữa, bà ấy nhanh tay dọn dẹp đồ đạc.
Vân Sở Lại khuyên vài câu, muốn bà ấy ăn thêm nhưng cho dù cô có khuyên thế nào thì Tống Quế Anh cũng nói bà ấy đã ăn no.
Ăn như thế thì làm sao có thể no? Rõ ràng là bà ấy đang cảm thấy mình trở thành gánh nặng cho cô trên đường chạy nạn nên muốn tiết kiệm chút ít.
Vân Sở Lại nhíu mày nhìn theo bóng lưng bận rộn của Tống Quế Anh, cô mấp máy môi nhưng không nói gì nữa.
Trong lòng cô biết rõ cho dù Tống Quế Anh không chạy nạn chung với cô thì bà ấy cũng sẽ bớt ăn bớt mặc, đây đã là tư tưởng cắm sâu trong đầu của những người sống ở thời đại này, không phải dăm ba câu là có thể thay đổi được họ, dù sao thì trong tay cô cũng có lương thực, trong tương lai cô sẽ có cơ hội thay đổi được Tống Quế Anh.
Tống Quế Anh dọn dẹp đồ đạc xong xuôi: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường, nhanh chóng tập hợp lại với cha và các anh con."
Vân Sở Lại gật đầu, cô nhìn thoáng qua Hoắc Trạm nằm trên xe bò, rồi cô và Tống Quế Anh cùng đi bộ về phía trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play