Vân Sở Lại đứng ở cửa, nhìn Tống Quế Anh bị Hoắc Trạm dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở, coi như đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Nhưng cô cũng không nghĩ đến việc sẽ ngăn cản hành động bà ấy hoặc nói cho Tống Quế Anh thân phận thật sự của Hoắc Trạm.
Có vài thời điểm, biết càng ít chuyện thì càng tốt cho bà ấy hơn, hơn nữa, Tống Quế Anh có nhân cách chất phác thật thà, một đường này nếu có thể tạo dựng được quan hệ tốt với Hoắc Trạm, đối với tương lai của bà ấy mà nói thì cực kỳ hữu ích.
Thế đạo thì càng ngày càng loạn, nếu có thể đi vào Phụng Tân trải qua cuộc sống vững vàng, thì cũng có thể coi là một chuyện tốt.
Một khi bà ấy biết được thân phận thật sự của Hoắc Trạm, e rằng chỉ có kính trọng chứ không dám thân cận.
Mục đích của Hoắc Trạm là dung nhập vào trong số những nạn dân, không để bất cứ kẻ nào nhận thấy được sự khác thường của anh.
Cho nên, Tống Quế Anh càng tỏ ra thân cận thì mới càng bình thường, cô không chuẩn bị nhúng tay vào những chuyện trong đó, chỉ cần Hoắc Trạm không làm ra chuyện gì, thì cô chỉ cần làm một công cụ hình người để phối hợp với anh, nếu không thì, con thỏ nóng nảy lên cũng sẽ cắn người.
Lúc Tống Quế Anh và Hoắc Trạm đang trò chuyện rất là ăn ý, Vân Vĩnh Ân bình tĩnh đi từ trong buồng ra.
"Vĩnh Ân, mau tới đây, để mẹ giới thiệu cho con, Khương Nghiên Thanh, tiểu Khương, là..." Tống Quế Anh nhìn thoáng qua Vân Sở Lại, hơi dừng lại một chút rồi mới cười nói: "Là bạn của Sở Lại, sau này sẽ cùng đi với chúng ta, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play