Khi Vân Sở Lại vẫn còn một bụng ưu sầu, Tống Quế Anh cũng đã nhìn rõ dáng vẻ của Hoắc Trạm.
Hoắc Trạm ngẩng đầu lên, gương mặt sáng ngời nở một nụ cười khiến người ta yêu thích: "Thím ạ."
Trong mắt Tống Quế Anh xuất hiện vẻ bất ngờ, con người luôn có lòng khoan dung quá mức đối với những người hoặc vật xinh đẹp mà.
Vốn dĩ trong lòng bà ấy còn đang có tâm trạng khủng hoảng, dù sao con gái nhà mình xinh đẹp như vậy, cũng rất tài giỏi, nếu thật sự tìm phải một kẻ trong nhà không có ruộng không có đất, bản thân còn không có tài năng gì, vậy thì không phải là phá hỏng đồ ăn rồi sao, sau này phải chịu khổ thì thế nào?
Nhưng Hoắc Trạm cười như vậy, trong lòng bà ấy cũng không khỏi dâng lên một chút thiện cảm.
Tống Quế Anh là một người thành thật, trong lòng nghĩ như thế nào thì sẽ biểu hiện ra ngoài mặt như thế ấy, giọng nói cũng chậm lại một chút: "Khương, Nghiên Thanh? Thím không biết chữ, nhưng nghe cái tên này của cháu là biết người có trí thức rồi."
Hoắc Trạm cong môi cười đáp: "Thím đừng khách sáo với cháu, cứ gọi tiểu Khương là được rồi."
Trong lòng Vân Sở Lại khiếp sợ, ánh mắt nhìn Hoắc Trạm cũng cực kỳ kính nể, vị thiếu soái Phụng Tân này đúng là một nhân vật gian xảo, vì để đạt được mục đích mà còn có thể khom lưng lấy lòng với một người phụ nữ ở nông thôn, thật sự là ứng với cái câu "người làm chuyện lớn không để ý chi tiết nhỏ".
Trong lòng Tống Quế Anh cũng cực kỳ vui mừng, vẫy vẫy tay với Hoắc Trạm: "Đây, vào đây nào, chúng ta vào trong nói chuyện."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play