Bà ấy đứng phắt dậy từ trên ghế ngồi, đi thẳng tới véo lên cái lưng đầy thịt của Vân Vĩnh Ân, quát lớn: "Mày nói cái gì đó? Tiểu Khương gọi mày một tiếng anh hai mà còn làm mày ấm ức à? Mệt cho mày còn lớn hơn người ta mấy tuổi, bỏ hết vào bụng chó rồi à?"
"Mẹ!" Vân Vĩnh Ân đau đến mức biến sắc: "Mẹ nói xem, sao cậu ta có thể xứng đôi với em gái được? Nhìn cái dáng vẻ này của cậu ta, cùng lắm chỉ là một kẻ sa cơ thất thế, từ nhỏ em gái đã sống những ngày tháng sung sướng giàu có, đi theo cậu ta, chẳng phải sẽ biến thành kẻ nghèo kiết hủ lậu hay sao?!"
Nếu nói cái xa lánh vừa rồi của Vân Vĩnh Ân là một tín hiệu, thì lời nói gần như cay nghiệt của anh ta bây giờ đã bày tỏ rõ ra thái độ bất mãn.
Sắc mặt Tống Quế Anh thay đổi, nhéo cánh tay của anh ta, lạnh lùng nói: "Vân Vĩnh Ân, mẹ thấy mày đã ở trong thị trấn quá lâu rồi, lâu đến mức không còn nhớ tổ tông mình là ai nữa! Mẹ nói cho mày biết, tổ tông mày còn không được tính là người sa cơ thất thế! Thế mà mày còn dám ghét bỏ người khác?"
"Mày theo mẹ vào đây! Đừng có ở đây làm mất mặt xấu hổ, đã lớn đến thế này rồi, nói chuyện cũng không biết suy nghĩ à?"
Nói xong thì Tống Quế Anh nổi giận đùng đùng kéo người vào buồng trong, nhà chính lập tức yên tĩnh lại.
Hoắc Trạm và Vân Sở Lại bốn mắt nhìn nhau, anh mím môi dưới, đôi môi bạc màu gần như trở nên tái nhợt, ý cười không chạm tới đáy mắt.
Vân Sở Lại hậm hực, xấu hổ mà cười cười, chỉ chỉ về phía buồng trong, nhỏ giọng nói: "Người đắc tội ngài là anh ta, sau này ngài tính sổ cũng phải tìm anh ta đấy, không có liên quan gì tới tôi, tìm anh ta kìa."
Nói xong, cô còn xòe hai tay ra, biểu cảm trên mặt cực kỳ vô tội.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play