Ban đầu cô và Lương Mãn Thương bị nhốt trong phòng tối của cửa tiệm lương thực, sau này tìm thấy hầm chứa lương thực thì mỗi người lấy một ít, Vân Sở Lại còn tưởng đã bị mất trên đường nhưng không ngờ lại được Lãnh Phong mang về.
Lương Mãn Thương bước lên trước như đang tranh công, cười nói: "Đồng chí Vân yên tâm, lương thực của cô vẫn còn tốt lắm."
Vẻ mặt Vân Sở Lại ngạc nhiên, trong con ngươi lạnh lùng tràn ý cười nhàn nhạt: "Cảm ơn."
Cô cầm lương thực rời khỏi nhà kho, thuận tay đóng cửa thật kỹ, sau khi vào nhà chính thì lập tức nhìn thấy Tống Quế Anh đang sốt ruột chờ đợi.
Vân Sở Lại bước lên, đưa một túi lương thực cho Tống Quế Anh: "Mẹ, mẹ cầm phần lương thực này nấu nhiều cơm hơn đi!"
Tống Quế Anh nhận lấy túi lương thực nặng trĩu, sắc mặt thay đổi, bà ấy vội đóng kín cửa, hạ thấp giọng nói: "Con gái, lương thực này từ đâu mà có được? Vị trưởng quan vừa rồi đã cho sao? Chúng ta cũng không thể tùy tiện cầm đồ của người bên ngoài."
Bà ấy nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn không có vẻ vui mừng vì có lương thực.
Thời buổi này, bất kỳ người nào cầm súng trên tay thì đều khó trêu vào, người ta có thể cho không lương thực sao? Bà ấy cầm túi lương thực này mà chỉ thấy phỏng tay.
Vân Sở Lại ngước mắt nhìn thoáng qua khe cửa buồng trong, bởi vì cô biết Vân Vĩnh Ân và Lý Đình Đình đang nghe trộm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT