Hà Anh siết chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh: "Cô nói Vương Toàn Phúc bán đứng chúng ta sao?"
Anh ta vẫn luôn thấy kỳ lạ, vì sao quân Nhật có thể tìm đến đường hầm, còn thừa cơ hội bắt sống đội trưởng, thì ra là như vậy.
Hà Anh nghiến răng, đáy mắt dâng tràn sự căm hận, từng tiếng nói lọt qua kẽ răng: "Vậy tên chó khốn kiếp kia có còn ở Vương Ký Sa Trang không? Tôi phải đi giết tên đó! Phải báo thù cho đội trưởng và những đồng chí đã mất mạng!"
Sắc mặt Tống Toàn chợt thay đổi, lập tức kéo cánh tay Hà Anh, nghiêm nghị nói: "Hà Anh, anh mất lý trí rồi, bây giờ bên ngoài đều là người của Tứ Tượng đảng, nếu ra ngoài thì sẽ bị bắt ngay, đến lúc đó mạng mình cũng bị mất thì nói gì đến báo thù?"
Cô ta dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sở Lại: "Huống hồ, rốt cuộc chúng ta cũng không có cách nào xác định được chuyện này. Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là chuyển lương thực về căn cứ mà không phải để hận thù che mắt!"
Nói dứt lời, Tống Toàn nhìn về phía lão Vạn và Vương Di Phong.
Hai người bọn họ đều là những người gia nhập đội du kích kháng Nhật huyện An Bình lâu năm, nếu so với tiểu đội Phong Hỏa thì tất nhiên cô ta càng tín nhiệm bọn họ hơn.
Lão Vạn ngồi chồm hổm, không nói lời nào, vết bẩn trên mặt vẫn chưa được lau đi, trạng thái rất kém.
Vương Di Phong ngồi cạnh Lý Lệ Chiêu, chú ý tình hình của cô ấy mọi lúc, đến khi ông ấy phát giác ánh mắt của Tống Toàn thì nhìn thoáng qua Vân Sở Lại và Hà Anh, trầm giọng nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ chính là rời khỏi huyện An Bình."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT