Quả nhiên đúng như dự đoán, cuối cùng vẫn không thể trốn được phải đưa huy hiệu ra để xác định thân phận của mình.

Sai một nước cờ, không lẽ hôm nay thật sự phải chết trong tay đám quỷ tử này?

Đầu ngón tay Vân Sở Lại lại càng thêm dùng sức, cô che giấu âm u trong lòng, lạnh lùng nói với hắn ta,""Một người đã từng là lính trinh sát, nói những lời này ra rõ ràng là ly gián chúng ta, thế mà Ngài lại bảo tôi đưa bằng chứng ra để chứng minh thân phận, đây là đạo lý gì?""

""Dù tôi có một mình đi nữa, cũng là hậu duệ của Thiên hoàng! Với sự tôn nghiêm và vinh quang của gia tộc tôi không cho phép ông được nghi ngờ! Vì để chứng minh thân phận mà tôi phải đưa huy hiệu ra, Sơn Hạ Nhất Lang, ông đối xử với tôi như vậy, không sợ tôi sẽ nói cho cha tôi biết?!""

Cô cắn chặt khớp hàm, thái dương nổi gân xanh, vẻ mặt bình tĩnh quở trách, dáng vẻ giống như hoàn toàn bị Sơn Hạ Nhất Lang sỉ nhục.

Sơn Hạ Nhất Lang biến sắc, quả thực đã bị lời nói của Vân Sở Lại dọa sợ.

Ở Nhật Bản chế độ cấp bậc xã hội rất nghiêm ngặt, tuy nói Sơn Hạ Nhất Lang cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, nhưng không thể nào so được với Quất Thị, hắn ta không khỏi nói thầm trong lòng, nếu ở đây thực sự đắc tội với người ta, để Quất Quảng Trí biết được, liệu hắn có trái cây ngon để ăn không?

Thế nhưng, nếu không xác định được thân phận của cô, thì đây cũng sẽ là là mối đe dọa tính mạng của chính hắn.

Khuôn mặt hắn ta đầy u ám và không chắc chắn, sau khi cân nhắc tình hình, cũng cùng cũng phất tay, ta hiệu cho lính Nhật bỏ súng xuống.

Vân Sở Lại thở phào nhẹ nhõm, hiện tại, cô có thể kiên trì được lúc nào hay lúc đấy.

Cô đã thả lỏng, nhưng trái tim của Vương Toàn Phúc lại bị nhảy lên tận cổ họng.

Ông ta đã từng là lính trinh sát, đương nhiên có thể hiểu được biểu cảm động tác của người khác, mặc dù không biết vừa rồi cô gái này nói gì, nhưng rõ ràng Sơn Hạ Nhất Lang đã bị ảnh hưởng, nếu như ông ta không tiếp tục đưa ra được bằng chứng, chỉ e người mất mạng sẽ là ông ta.

Nghĩ như vậy, Vương Toàn Phúc nghiến răng tiến lên hai bước: ""Trưởng quan Sơn Hạ, tôi có cách để chứng minh thân phận của cô ta.""

Sơn Hạ Nhất Lang đang khó sử, nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên,""Được? Ông nói đi!""

Vương Toàn Phúc liếc mắt nhìn Vân Sở lại giống như sợ bị cô nghe thấy, đưa tay lên che miệng, ở một bên tai Sơn Hạ Nhất Lang nhỏ giọng nói: ""Không phải hôm qua trưởng quan Sơn Hạ bắt sống một người của Liên Đảng sao? Gọi anh ta tới đây nhận người, không phải cô ta nói mình là người Nhật Bản sao? Vậy để cô ta đứng trước mặt người của Liên Đảng, nói lại một lượt những lời kia.""

""Ồ! Ông thật thông minh!"" Sơn Hạ Nhất Lang mừng rỡ, không khỏi cười ha hả.

Vân Sở Lại cảm thấy trong lòng đã lóe lên một tiếng ầm, nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì, nghe thấy tiếng cười của hắn thì cô tức giận mà cau mày.

Trong lòng cô rất rõ Vương Toàn Phúc vì để bảo toàn mạng sống của mình, nhất định sẽ làm ra chuyện xấu.

Sơn Hạ Nhất Lang đưa mắt ra hiệu cho Tào Trường, lệnh cho hắn đưa người đến, Tào Trường đáp lời lại rồi rời đi.

Vân Sở Lại đứng một bên, mở chiếc quạt trong tay ra, khẽ đung đưa, mặc dù trên sóng lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ thờ ơ như cũ, nước dâng nâng nền.

Sơn Hạ Nhất Lang suy nghĩ một lát, lại thắc mắc: """Nếu họ không thừa nhận..."

Vương Toàn Phúc không khỏi cười, trên mặt tràn đầy sự tính trước kĩ càng, ông ta thấp giọng nói: ""Nếu tên Liên Đảng kia liều mình chịu chết không thừa nhận, vậy thì đơn giản rồi, để người phụ nữ kia ra tay giết chết anh ta, theo hiểu biết của tôi về Liên Đảng, cô ta không thể tự ra tay được".

""Giỏi!"" Sơn Hạ Nhất Lang hài lòng gật đầu, thậm chí còn đưa tay ra vỗ vỗ vai Vương Toàn Phúc.

Hắn cười nói: ""Ý của ông không tồi! Sau này đi theo Hoàng Quân Đế Quốc, nhất định tiền đồ phía trước của ông sẽ rộng mở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play