Vẻ mặt Vương Toàn Phúc lại càng thêm nịnh nọt, Vân Sở Lại ở một bên nhìn thấy, trong mắt có một tia lạnh lẽo xuyên qua, thật đúng là khúm núm.

Ở thời điểm này, hoàn toàn không có kế sách để đối phó, chỉ có thể đi một bước tính một bước, cho dù có chết, cô cũng muốn đem Sơn Hạ Nhất Lang chết cùng, cô thật sự cũng khá tò mò, quái vật cấp 9 có thể tuôn ra cái gì?

Chưa kể, trên đầu Sơn Hạ Nhất Lang lấp lánh dòng chữ LV9, thật sự khiến tâm người ta ngứa ngáy.

Trong lòng Sơn Hạ Nhất Lang bất giác cảm thấy lạnh, hắn nhướng mày, vai run rẩy.

Vân Sở Hạ liếc mắt trừng hắn, ném cái quạt trên tay xuống trước mặt hắn, vẻ mặt lộ ra sự mất kiên nhẫn,""Sơn Hạ Nhất Lang, ông còn muốn tôi đợi đến khi nào?""

Nói xong, cô lại khinh thường nhìn hắn,""Chỉ là một tên hèn hạ có chút khôn vặt, cũng đáng cho ông phải hoang nghênh đến vậy".

Sơn Hạ Nhất Lang sảng khoái cười, một chút tức giận cũng không có: ""Quất Dạng, cô đợi một lát.""

Chờ đợi luôn khiến kẻ khác lo âu trong lòng, một giây của Vân Sở Lại dài như một năm.

Cô hơi híp mắt, không muốn người khác nhìn ra mình chột dạ, cô ngồi quỳ thẳng lưng, tư thế của cô vô cùng tiêu chuẩn khiến người ta không thể nhìn ra được sơ hở gì, Sơn Hạ Nhất Lang híp mắt, thật ra, hắn không hề nghi ngờ người phụ nữ này.

Người phụ nữ ""Quất Gia Lăng Hương' này là người phụ nữ Nhật Bản có khí chất nhất mà hắn từng nhìn thấy.

Quất Thị là một đại gia tộc, có thể nuôi dưỡng ra phụ phụ nữ ưu tú có lễ nghi xuất xắc như vậy cũng không có gì là lạ.

Cho nên, trong tiềm thức hắn vẫn luôn tin tưởng cô, bởi vì, một người phụ nữ Cửu Châu không thể đạt được những lễ nghi tao nhã tiêu chuẩn như người phụ nữ Nhật Bản, còn có ngôn ngữ của cô, rõ ràng là chuẩn chỉnh đến từng âm tiết, không thể nào là giả được.

Từng giây trôi qua, không biết qua bao lâu, một tiếng kéo dây xích vang lên.

Âm thanh chói tai, khiến tim Vân Sở Lại nhảy dựng lên.

Rất nhanh, tiếng xiềng xích càng lớn lên, tiếng của Tào Trường vang lên: ""Trưởng quan, đưa người đến rồi.""

Sơn Hạ Nhất Lang nhìn về phía Vân Sở Lại: ""Quất Dạng, cô tới nhìn một cái đi, cô có biết người này không?""

Trên mặt Vân Sở Lại lộ ra nụ cười lạnh, mở lớn hai mắt, ánh mắt dừng ở người đang đứng giữa nhà chính, bàn tay giấu trong tay áo ki-mô-nô run nhẹ, trong lòng lộ ra sự sợ hãi.

Cô bình tĩnh nhìn anh ấy, đột nhiên nhếch môi, lạnh lùng nói: ""Một tên hèn mọn mà thôi.""

Sơn Hạ Nhất Lang nhìn vẻ mặt cô không hề dao động, giống như thật sự không quen người kia, trong lòng bắt đầu dao động.

Hắn liếc mắt nhìn Vương Toàn Phúc, lại liếc mắt nhìn Vân Sở Lại, trầm giọng nói.""Quất Dạng thật sự không nhận ra anh ta à?""

Sơn Hạ Nhất Lang dùng giọng Cửu Châu để nói những lời này, Vương Toàn Phúc vừa nghe xong, lập tức đứng ra chỉ về hướng ""Phạm nhân"", cao giọng nói: ""Cô không quen biết anh ta à? Hôm đó, cô rõ ràng đến cùng với ông chủ Đỗ, sao tôi lại nhìn lầm được?!""

Vân Sở Lại cười lạnh: ""Ông là cái đồ ăn nói linh tinh! Ông cho rằng có thể tùy tiện tìm một người là có thể hãm hại tôi? Là ai phái ông đến đây châm ngòi ly gián tôi với Hạ Sơn Nhất Lang? Các người có mục đích gì? Một tên hèn mọn nào đó ở huyện An Bình kia sao?""

Cô dừng lại, giọng nói có chút nặng nề,""Hay là ông là thành viên của Tứ Tượng Đảng, sợ tôi tiết lộ tình báo, nên mới cố ý làm như vậy.

Vân Sở Lại không nhìn người bị trói đến, tranh thủ mỗi phút mỗi giây, giành mạng sống của mình?

Không phải tộc ta, tất có dị tâm!

Vừa nghe hai chữ ""Tình báo"", sắc mặt Sơn Hạ Nhất Lang, ánh mắt nhìn Vương Toàn Phúc có chút kỳ lạ.

Nếu nói Sơn Hạ Nhất Lang và Vương Toàn Phúc bị cô ở giữa giằng xé, ít nhất tiếng nói của cô có trọng lượng hơn đôi chút.

Vương Toàn Phúc biến sắc, tức giận nói: ""Cô nói bậy! Nói bậy!""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play