""Ăn nói linh tinh."" Vân Sở Lại cười lạnh, đưa tay lên vén tóc.

Cô hơi nâng cằm, từ trên cao nhìn Vương Toàn Phúc đang cúi xuống, giọng điệu không nhanh không chậm, giọng điệu nhỏ nhẹ,""Chỉ bằng vài câu nói, như giọng nói giống nhau, liền bôi nhọ tôi? Ông có biết tôi là ai không?""

Vân Sở Lại nói tiếng Cửu Châu trôi chảy như tiếng Nhật Bản, sau khi Sơn Hạ Nhất Lang nghe xong liền nhíu mày.

Sống lưng cô thẳng tắp, khí thế mười phần, toàn thân lộ ra khí thế tự phụ, quả thục đã khiến Vương Toàn Phúc sững sờ một lúc lâu.

Ánh mắt Sơn Hạ Nhất Lang hơi lóe lên, khẽ cười nói: ""Quất Dạng, có thể cô không biết, trước đây ông chủ Vương là một lính trinh sát, nếu ông ta đã xác định giọng nói của cô, vậy tôi không nói lời vô nghĩa nữa, tôi nghĩ, cô nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng"".

Hắn ta nói tiếng Cửu Châu không được lưu loát cho lắm. Hắn ta nhận lấy kiếm trong tay Tào Trường, dùng một miếng vải bố nhẹ nhàng lau chùi.

Thanh kiếm rất bén, phản chiếu ánh mắt của Sơn Hạ Nhất Lang, trong sự nghiêm nghị có vài phần sát ý.

Vân Sở Lại nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt lạnh lùng nói: ""Sơn Hạ Nhất Lang, chúng ta đều là người Nhật, Ngài lại tình nguyện đi tin một người châm ngòi ly gián đáng xấu hổ ư? Được, bây giờ Ngài nhanh chóng gửi cho cha tôi một bức điện tín! Để ông ấy lập tức phái người đến đón tôi!""

Cô nói xong, liền hất bàn lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận.

Sơn Hạ Nhất Lang có chút sợ hãi, trong lòng không khỏi nảy sinh ra sự nghi ngờ.

Cô đã nói như đinh đóng cột, giống như cô thực sự là Quất Gia Lăng Hương, nhưng nếu cô thật sự là con gái của Quất Quảng Trí thì sao có thể giúp đỡ Liên Đảng, sát hại người một nhà chứ? Không lẽ ông chủ Vương nhận nhầm người?

Vân Sở Lại diễn xuất giỏi như vậy, đừng nói là Sơn Hạ Nhất Lang, mà ngay cả Vương Toàn Phúc cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Một tên thuộc Liên Đảng, lại còn là một người phụ nữ, đối mặt với nhiều họng súng của người Nhật như vậy, kết hợp với bằng chứng bằng miệng của ông ta, mà cô vẫn có thể tự nhiên như vậy, thậm chí còn bộc phát tính đại tiểu thư? Không lẽ người phụ nữ này thật sự là người Nhật Bản? Là ông ta đã nhận nhầm người rồi chăng?

Tim Vương Toàn Phúc đập như trống đánh, không khỏi ngẩng đầu nhìn Vương Sở Lại, đáng tiếc, hôm nay ông ta không thể nhìn thấy hết mặt khuôn mặt của người kia, chỉ nghe được giọng nói rất dễ chịu, ngọt ngào quyến rũ, nếu không chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của cô thì nhất định ông ta sẽ không nhận nhầm được.

Ở góc độ này mọi người không thể nhìn thấy Vân Sở Lại đang bấm móng tay vào lòng bàn tay, sống lưng cũng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Hiện giờ cô chỉ đang cố gắng trấn tĩnh, cô không thể đưa ra thêm bằng chứng nào nữa.

Vốn dĩ chuyện cũng đã kết thúc, cô và Sơn Hạ Nhất Lang đã xác lập được niềm tin ban đầu chỉ chờ ngày mai họ rút quân, bọn họ sẽ đào địa đạo cứu Lãnh Phong ra, an toàn rời khỏi huyện An Bình, không nghĩ tới lại xuất hiện một Vương Toàn Phúc.

Hán gian quả thực không phải là thứ tốt lành gì, chỉ mới nói mấy câu, đã muốn đoạn mạng của cô!

Mặc dù trong lòng cô hoảng loạn nhưng không thể hiện ra mặt chút nào, một lác sau, hắn gục đầu xuống, vẻ mặt có chút xấu hổ nói: ""Quất Dạng, tôi thực sự xin lỗi, tôi cần phải xác định lại thân phận của cô, chỉ là, trước mắt không có cách nào để gửi điện báo đi, không biết Quất Dạng có thể đưa huy hiệu ra không, để tôi xem một chút? Chỉ cần xác định thân phận của cô là đúng, vậy chắc chắn tên kia đang nói dối!""

Khi nói chuyện ánh mắt của Sơn Hạ Nhất Lang liếc qua Vương Toàn Phúc, mang theo ý đồ xấu.

Trong lòng Vương Toàn Phúc căng thẳng, không hiểu được Sơn Hạ Nhất Lang đang nói gì, nhưng có thể biết được đó không phải là lời tốt lành.

Sau khi Vân Sở Lại nghe Sơn Hạ Nhất Lang nói xong, long lòng chùng xuống, nhưng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play