Sự hỗn loạn chỉ kéo dài trong chốc lát, Vân Sở Lại nhanh chóng phản ứng lại.

Giọng nói, đúng là giọng nói.

Khi cô tìm cách cứu đám người Lãnh Phong thì cũng nói tiếng Nhật Bản.

Tất nhiên, cho dù ông ta có có dùng cách nào để xác định thì cô cũng không thể thừa nhận người nghĩ cách cứu người của Liên Đảng kia là cô.

""Ồ? Một tên hèn mọn ư? Ha, ông ta cũng xứng tìm tôi?"" Vân Sở Lại lại liếc xéo Vương Toàn Phúc một cái, giọng điệu chán ghét.

Ánh mắt Sơn Hạ Nhất Lang chợt lóe lên, cười nói: ""Quất Dạng, ông chủ Vương sẽ không hiểu được lời chúng ta nói, cô nói tiếng Cửu Châu đi.""

Vân Sở Lại nhếch môi, kiêu ngạo hất cằm,""Từ nhỏ tôi đã được cha mình đưa đến Cửu Châu, đương nhiên sẽ biết nói tiếng Cửu Châu, nhưng tại sao tôi phải phối hợp với một người thấp kém này?""

Sơn Hạ Nhất Lang có chút sửng sốt, như thể bị sốc trước tính khí của Vân Sở Lại.

Xưa nay người phụ nữ Nhật Bản đều ôn nhu động lòng người, là người thông minh, hiếm có người nào nóng nảy như vậy.

Nhưng, đừng nói nữa, những lời này nghe thực sự rất thỏa mái.

""Quất Dạng, ông chủ Vương này nói, hôm nay đã gặp qua cô."" Sơn Hạ Nhất Lang nhìn chằm chằm vào mặt Vân Sở Lại, cố gắng tìm ra chút manh mối nào đó.

Vân Sở Lại đến trước mặt Vương Toàn Phúc, dùng chiếc quạt trong tay nâng cằm ông ta lên,""Ồ đã từng gặp qua tôi à?""

Vẻ mặt Vương Toàn Phúc mờ mịt, ông ta không hiểu tiếng Nhật, nhưng ông ta có thể nhận ra người phụ nữ trước mặt có dụng ý xấu.

Vân Sở Lại dùng quạt vỗ vào mặt Vương Toàn Phúc, hừ nhẹ một tiếng.

""Tôi xuất phát từ Lục Thành, chỉ mới đến thị trấn nhỏ này một ngày, ông ta đã nhìn thấy tôi kiểu gì? Vì để đóng giả thành thường dân, tôi còn cố ý quặc quần áo rách, không khác biệt với mọi người cho lắm, khá khen ánh mắt của ông ta.""

""Nhưng, gặp qua thì gặp qua, tôi sinh ra đã xinh đẹp như vậy, nhớ kỹ cũng là chuyện bình thường.""

Vừa nói chuyện cô vừa ngồi xuống bàn, cũng không cảm thấy Vương Quốc Toàn đã từng gặp qua cô là vấn đề gì to tát cả.

Sơn Hạ Nhất Lang híp mắt, cũng chậm rãi ngồi xuống, nói: ""Không lẽ Quất Dạng không hiếu kỳ ông ta có phát hiện gì quan trọng sao?""

Vân Sở Lại quay đầu liếc mắt nhìn Tào Trường, ra hiệu bảo hắn đến rót rượu, vẻ mặt bình tĩnh nói: ""Nói một chút nghe thử xem nào.""

Tào Trường liếc mắt nhìn Sơn Hạ Nhất Lang, người ở sau khẽ gật đầu, lúc này hắn mới bước tới.

""Ông chủ Vương nói, ông ta đã trông thấy cô cứu người của Liên Đảng, giết người của chúng tôi."" Sơn Hạ Nhất Lang nhẹ giọng từ tốn nói, vừa nói xong, lính Nhật trong phòng lập tức giơ súng lên, động tác chuẩn xác nhắm vào Vân Sở Lại!

Mặc dù Vương Toàn Phúc đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng một màn này vẫn khiến ông ta hoảng sợ.

Vân Sở Lại sợ hãi và tức giận đan xen,""Quả nhiên, các người thật lớn mật!""

Ngược lại, cô tức giận hét lên: ""Sơn Hạ Nhất Lang! Thế mà ông lại đi tin tưởng một người châm ngòi ly gián, không tin tưởng tôi?!""

Sơn Hạ Nhất Lang cười,""Quất Dạng, cô yên tâm, có một số việc vẫn phải nên làm rõ mới được.""

Nói xong, hắn bình tĩnh lại, nhìn Vương Toàn Phúc đang ngồi bất an ở một bên: ""Ông chủ Vương, ông nói đi.""

Vương Toàn Phúc nghe tiếng Cửu Châu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hai người họ nói chuyện, ông ta cũng không hiểu gì, lo sợ Sơn Hạ Nhất Lang không tin mình, cũng may bây giờ ông ta đã có cơ hội thanh minh.

Vương Toàn Phúc lấy lại tinh thần, đem chuyện hôm trước nhìn thấy ở ngoài sân kể lại chi tiết.

Nói xong, ông ta cúi người về phía Sơn Hạ Nhất Lang,""Trưởng quan Sơn Hạ! Người phụ nữ này giả mạo thành người phụ nữ Nhật, chắc chắn có ý đồ xấu, ngài vạn lần đừng tin cô ta, cô ta đã cứu người Liên Đảng, sự thật về thân phận của cô ta không nói cũng biết.""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play