Cô dám khẳng định mục đích ban đầu của Sơn Hạ Nhất Lang là truy sát đám người Lãnh Phong, bởi vì căn bản hắn không biết huyện An Bình có hơn hai mươi thành viên đội du kích Liên Đảng đang ẩn trốn, tại sao sau khi bọn họ đi cứu người thì hắn đã biết? Còn chuyện biết vị trí nữa thì phải giải thích sao?
Có kẻ phản bội?
Vân Sở Lại không ngừng suy nghĩ, nhanh chóng bác bỏ suy đoán này.
Không ai trong đội của Đỗ Hoài Văn bị bắt làm phản, không có khả năng người cung cấp tin tức là bọn họ.
Dân thường phản bội?
Thật ra việc này cũng có khả năng, quỷ tử hung tàn thích giết chóc, và nỗi sợ hãi sẽ luôn khiến con người đánh mất chính mình, điều này là bình thường.
Nhưng, lúc đó lính Nhật đã bao vây người dân huyện An Bình, giết nhiều người như vậy cũng không có ai đứng ra tố cáo, điều đó đủ để chứng minh đám người Đỗ Hoài Văn lẩn trốn rất tốt, e là không ai nghi ngờ thân phận của bọn họ.
Rốt cuộc là tại sao chứ? Cô nhất thời không có manh mối.
Mà lần này Sơn Hạ Nhất Lang gọi cô đến, chỉ e là cũng không có việc gì tốt.
Lần này đi, e là lành ít dữ nhiều, nhưng nếu từ chối, sẽ chứng minh cô chột dạ.
Rất nhanh, Vân Sở Lại đã đến chỗ của Sơn Hạ Nhất Lang, cô nhắm mắt, lại mở ra, trên mặt lộ ra vẻ không vui, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy lính Nhật xếp hàng ngay ngắn ở hai bên đại sảnh.
Cô cau mày, không hề sợ hãi mà bước vào, ánh mắt khinh thường liếc nhìn đám lính Nhật, cười lạnh,""Sơn Hạ Nhất Lang, quân lính này là sao đây? Ra oai phủ đầu?""
Sơn Hạ Nhất Lang cười haha, đứng dậy nói: ""Quất Dạng, không phải tôi, vị này là ông chủ Vương, nói có phát hiện quan trọng.""
Vân Sở Hạ quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Sơn Hạ Nhất Lang, Vương Toàn Phúc cúi đầu.
Vừa nhìn thấy ông ta, những dòng suy nghĩ chưa rõ ràng trước đây trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng, cuối cùng cô cũng hiểu ra được mọi việc.
Ban đầu cô còn nghi ngờ tại sao quỷ tử có thể phát hiện ra vị trí chính xác của địa đạo, hiện giờ có lời giải thích.
Hóa ra là Vương Toàn Phúc.
Đỗ Hoài Văn từng nói qua Vương Toàn Phúc xuất thân là lính trinh sát chiến tranh, nếu không phải vì mất một chân thì ông ta cũng sẽ không trở về quê hương để kinh doanh.
Trước kia bọn họ ở Vương Ký Sa Trang nghĩ cách cứu đám người Lãnh Phong, tiếng súng lại lớn như vậy, nhưng vẫn không có ai đưa lính tới, cô còn cho rằng là vì Sơn Hạ Nhất Lang đã đưa bọn chúng đi, hóa ra là không phải không có ai chú ý tới, mà là người chú ý tới đã ẩn lấp ở chỗ tối theo dõi bọn họ.
Vương Toàn Phúc này cũng rất có bản lĩnh, ẩn mình rất tốt, ngay cả Lãnh Phong cũng không phát hiện ra.
Có lẽ, người đàn ông này đã trốn đi từ sớm, sớm hơn cả lúc cô nghĩ, ông ta đã thấy Đỗ Hoài Văn.
Đỗ Hoài Văn ở huyện An Bình kinh doanh lương phô, bình thường chở lương thực đến căn cứ địa, có lẽ dân chúng cũng không chú ý, nhưng Vương Toàn Phúc xuất thân từ lính trinh sát có lẽ là đã có nghi ngờ, nhưng vẫn không dám khẳng định.
Hôm nay Đỗ Hoài Văn lọt vào tầm mắt của ông ta, ông ta lập tức xác định thân phận của anh ta, đã biết tiệm gạo là căn cứ điểm của Liên Đảng, vị trí đã được xác định, muốn tìm kiếm địa đạo ẩn giấu của bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Khó trách, thủ hạ của Sơn Hạ Nhất Lang là Tào Trường lại càng có thái độ khách sáo với Vương Toàn Phúc, hóa ra là lập được công lớn.
Cuối cùng Vân Sở Lại cũng hiểu được Sơn Hạ Nhất Lang gọi cô đến là có dụng ý gì.
Nếu Vương Toàn Phúc đã thấy Đỗ Hoài Văn, chắc chắn cũng sẽ thấy cô, chỉ là lúc đó cô mặc áo bông, còn hiện giờ cô lại mặc ki-mô-nô lộng lẫy, thêm thân phận cũng khác nhau rất lớn, vả lại lúc trước ông ta cũng không ngẩng đầu nhìn cô thì làm sao có thể xác định được?