Như bị đẩy xuống đáy biển tối tăm, giãy giụa mãi mới nổi lên được mặt nước, tìm lại được năm giác quan vừa biến mất hồi lâu. Lâm Khê cố gắng mở mắt ra, chiếc đèn trắng trên trần nhà chói mắt đến mức một lúc lâu sau cô mới định thần được trở lại.
Cô sao thế này? Lâm Khê ôm đầu nghĩ, phải rồi, không phải ban nãy cô đang xem đoạn ghi hình sao? Vì sao lại nằm ngủ trên mặt đất?
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết có gì đó không ổn. Lâm Khê lập tức ngồi dậy, nhận ra mình vẫn ở trong văn phòng của viện bảo tàng, nhưng trên mặt đất cách đó không xa, có một vũng máu tươi.
Lâm Khê hoảng sợ đứng dậy, dù cô thấy mệt, nhưng không thấy đau đớn gì, chắc đó không phải máu của cô. Trong văn phòng ngoài cô ra chỉ còn Phạm Trạch, chẳng lẽ Phạm Trạch bị thương?
Vết máu đã khô, đồng hồ treo tường thì đã chỉ đến hơn chín giờ rồi. Lâm Khê nhớ trước khi cô bất tỉnh là khoảng hơn bảy giờ tối, có khoảng hơn hai tiếng là cô không biết gì.
Nhưng không đúng, Lâm Khê cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, không giống như đã ăn tối. Văn phòng của bảo tàng kín mít, không có cửa sổ, nên không thể biết có phải là chín giờ sáng hôm sau rồi hay không.
Không thấy điện thoại đâu, túi xách cũng đã mất, máy tính bị tắt. Lâm Khê nhìn lướt một vòng quanh văn phòng, ánh mắt dừng lại ở một chỗ, cô sợ hãi lùi lại mấy bước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT