Lâm Khê lái xe, Phạm Trạch ngồi ở ghế lái phụ đang sắp xếp lại tư liệu mới tải về, thỉnh thoảng nói một đôi câu về trọng điểm vụ án, hai người lại thảo luận.
Phạm Trạch là bạn học cùng trường Cảnh Sát với Lâm Khê, hồi xưa cùng cô và bạn trai cô là Đỗ Tử Thuần được điều đến cục cảnh sát này, Lâm Khê và anh quen biết đã lâu, làm việc không cần trao đổi cũng rất ăn ý, có khi chỉ cần nói nửa câu đầu là người kia hiểu nửa câu sau.
“Theo như tài liệu này, đối phương có kĩ thuật trộm cắp rất chuyên nghiệp, chắc là đã phạm tội nhiều lần.” Lâm Khê chau mày nói.
“Tớ đã tra lại các vụ án xảy ra ở các viện bảo tàng dạo gần đây, thậm chí trên toàn cầu, gần như không có tình huống tương tự”. Phạm Trạch hiểu ẩn ý đằng sau lời của cô. “Mỗi vụ án đều để lại dấu vết để dò tìm, nhưng lần này không giống như vậy”.
“Chà, nếu vụ này mà không phá được, e rằng sẽ có một đống trâm Điểm Thúy làm giả rồi nói là đồ thật để lén bán cho đám trọc phú”. Lâm Khê gõ ngón tay trỏ lên vô-lăng, nghĩ ngợi. “Nhưng Điểm Thúy được làm từ lông vũ của chim trả, không dễ mà làm giả được. Hơn nữa thời gian bảo tồn được ngắn hơn khá nhiều so với vàng, phỉ thúy hay đồ gốm sứ, chỉ khoảng hơn trăm năm, thực tế là nó không được đón nhận lắm trên thị trường đồ cổ”.
“Vì thế, điểm nghi vấn là, nếu tên trộm đã cao siêu như vậy, vì sao lại chỉ trộm có mỗi cây trâm Điểm Thúy?”.
“Xem xét từ tài liệu do viện bảo tàng cung cấp, cây trâm Điểm Thúy này không có gì đặc biệt, cũng không phải di vật của người nổi tiếng nào cả, chỉ vì được bảo tồn rất tốt nên màu sắc tươi mới mà thôi”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT