“Thằng bé này, lại định chạy lung tung hả? Qua đây, chú tìm được đường ra rồi”. Bác sĩ không cho cậu nói gì, anh kéo luôn Thang Viễn đi ra ngoài từ lối ra anh tìm thấy.
Hai người đi qua một đường hầm dài, khi mở được cánh cửa lớn ra, thì họ nhận ra mình đã đi vào chính cái sảnh ngay cửa vào, còn Diệp Thiển Thiển thì đang cầm điện thoại, sốt ruột đi đi lại lại trong sảnh.
“Hai người đi đâu thế hả? Em vừa lên tầng trên lấy đồ, quay lại thì đã không thấy hai chú cháu đâu rồi! Có biết là em sợ thế nào không? Em vừa báo cảnh sát rồi!”. Diệp Thiển Thiển có vẻ tức tối, cô thuyết giáo một tràng dài, rồi sau đó gọi điện cho bảo vệ trường học báo không cần phải tới nữa, đã tìm thấy người rồi.
Thang Viễn cảm thấy cánh tay lạnh đi, một con rắn trơn nhẵn vừa cuộn người bò lên cánh tay cậu một cách thuần thục mãn nguyện cọ đầu lên mu bàn tay Thang Viễn.
“À phải rồi, hai người vừa nãy đi đâu thế?”. Khi đã gặp lại họ, Diệp Thiển Thiển cũng bình tĩnh hơn, hạ tông giọng xuống hẳn một quãng tám cho trở lại bình thường.
“Bọn anh...”. Bác sĩ và Thang Viễn nhìn nhau, đều cảm thấy đầu óc trở nên lộn xộn, “hình như là vừa đi dạo trong căn nhà này...”.
Diệp Thiển Thiển nhăn mày, bắt đầu nghĩ hai chú cháu nhà này cố tình dọa cô, nên sa sầm mặt mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT