Đèn pin của điện thoại chiếu thẳng lên trên, ánh sáng trắng chiếu hắt từ dưới lên, chiếu đúng vào bức tượng gốm đó, cho dù bức tượng có gương mặt mĩ nữ thì vẫn đáng sợ như thường.
Bác sĩ vội vã hít thở sâu mấy hơi, nhìn xung quanh không có gì lạ, mới run run nhăt chiéc điện thoại lên, tự lẩm bẩm như để cho bớt sợ: “Đây là trò quỷ gì đây? Chẳng lẽ đây là nhà ma?”.
“Đây không phải nhà ma đâu”.
Một giọng nói phát ra từ đầu kia của căn hầm, bác sĩ run tay suýt thì lại làm rơi chiếc điện thoại tội nghiệp thêm lần nữa, nhưng anh nhanh chóng chiếu đèn pin về phía đó, một bóng người nhỏ thó đi ra từ đằng sau một bức tượng gốm.
“Thang Viễn! Ai bảo cháu chạy lung tung!”. Nỗi sợ khi nãy đều biến hết thành cơn giận, độ tức giận của bác sĩ đã đạt max.
Thang Viễn gãi đầu cười hề hề, cậu đến trước bác sĩ một lúc, còn đang nghĩ có nên trốn đi để dọa bác sĩ không, nhưng thấy có mỗi tí việc mà đã khiến anh sợ đến trắng bệch cả mặt, cậu cảm thấy tốt nhất mình nên chủ động ra đầu thú thì hơn.
Dù sao cũng có người đi cùng, cho dù chỉ là một đứa bé cao đến thắt lưng anh, nhưng bác sĩ cũng đã gắng trấn tĩnh trở lại. Dù sao anh cũng là người lớn, phải chăm lo cho trẻ con mới đúng. Anh bình tĩnh lại, cố dẹp bỏ cảm giác rợn tóc gáy, lấy điện thoại soi một vòng lên các tượng gốm Đường Tam Thái* xung quanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT