Cảm giác đó khiến bác sĩ cảm thấy rất kì lạ, nhưng không biết phải nói thế nào, nếu buộc phải hình dung, thì khi nhìn thấy Diệp Thiển Thiển cũng có cảm giác dựng tóc gáy giống như khi nhìn thấy con rắn trắng của Thang Viễn...
Đi so sánh người đẹp với rắn, chắc hẳn anh đã bị chứng thần kinh mẫn cảm gây lo lắng quá mức rồi, bác sĩ tự mắng mình như vậy.
“Anh à, anh cầm ô vướng víu hả? Em cất ô đi giúp anh nhé?”. Diệp Thiển Thiển thấy thái độ bác sĩ khác hẳn sau khi biết trường mà cô tốt nghiệp, cô bèn gượng gạo đổi chủ đề, vừa nói vừa đưa tay định cầm giúp cái ô.
Bác sĩ bỗng lùi hẳn lại theo phản xạ, vẻ mặt anh thể hiện rõ việc bản thân cũng không biết tại sao mình làm vậy, sau đó anh cười ngượng giải thích: “Không, không cần đâu. Anh phát thẻ phòng xong còn phải đi sang bệnh viện của trường bên này kiểm tra thiết bị máy móc đã, Tiểu Diệp... em cứ đi cất hành lí của mình trước đi”.
Bác sĩ lắp bắp nói xong, không dám nhìn sắc mặt của Diệp Thiển Thiển, vội vã đi phát hết thẻ phòng cho đồng nghiệp, dặn dò Thang Viễn đợi anh ở sảnh tòa nhà, rồi giương ô đi ra ngoài.
Diệp Thiển Thiển đi ra ngoài cửa nhà khách, đứng dưới mái hiên, sau làn nước mưa đổ từ mái nhà xuống, nhìn chăm chăm vào bác sĩ đang đi sang bệnh viện trường phía bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm.
“Chị ơi, chị nhìn gì đấy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play