Con rắn trắng chậm rãi cuộn vài vòng trong chiếc gùi, nhưng không ngủ, mà có phần ngạo nghễ khẽ ngóc đầu lên, thè chiếc lưỡi đỏ ra, phun phì phì.
“Hả? Mày nói gì? Tao có phải Harry Potter đâu mà nghe được xà ngữ?”. Thang Viễn lấy ngón tay gãi gãi lên má tỏ vẻ khó hiểu.
Con rắn trắng cạn lời, lườm cậu một cái.
“Chẳng lẽ mày đói rồi? Tao cũng chưa từng thấy sư phụ cho mày ăn bao giờ...”. Nói đến đây, cậu lạnh hết cả gáy, vì cậu nhớ ra con rắn trắng này đúng là không ăn thứ bình thường, thỉnh thoảng nó cắn vào cổ sư phụ cậu, không phải để hút máu, mà để ăn linh khí. Bây giờ sư phụ không có đây, cậu biết kiếm ai để làm thức ăn dự trữ cho nàng rắn này đây? Thang Viễn cười hề hề mấy tiếng, rồi quyết định là mình chẳng biết gì hết, cậu vung vẩy chân tay chạy về phòng ăn, giải quyết nốt bát sữa đậu nành còn đang uống dở.
Thấy Thang Viễn quay về, bác sĩ cũng vừa mới rửa tay lại lần nữa, từ trong nhà vệ sinh bước ra, tiện thể giám sát luôn việc rửa tay của Thang Viễn, rồi hai chú cháu quay lại phòng ăn, cắm đầu giải quyết nốt bữa sáng.
Xong xuôi hết rồi, bác sĩ dọn dẹp bàn ăn, thấy vẫn còn chưa đến giờ đi làm, bèn đẩy gọng kính lên, nói rất nghiêm túc với Thang Viễn: “Bánh Trôi này, cứ thế này không được đâu, hôm qua chú đã liên hệ với cảnh sát khu vực rồi, chú ấy nói cháu vẫn có thể đến trường, chen vào lớp nào đó để học. Mấy hôm nay chú đã hỏi cho cháu một trường tiểu học, cách nhà mình có một con phố thôi”.
Thang Viễn nghe bác sĩ nói “nhà mình” thì xúc động một lúc, nhưng lập tức cái đầu nhỏ của cậu lắc quầy quậy: “Đi học á? Cháu không cần đi học”.
Bác sĩ sững người, vì Thang Viễn không nói cậu không thích đi học, mà nói “không cần đi học”: “Vớ vẩn, làm gì có đứa bé nào lại không đi học?”.
Thang Viễn chỉ vào chồng sách trên giá, nói dõng dạc: “Đống sách này cháu dùng thẻ thư viện của chú để mượn ở thư viện thành phố, chú thấy trường tiểu học bình thường còn dạy cháu được cái gì không?”.
Bác sĩ nhìn theo tay chỉ của Thang Viễn, lập tức bị chồng sách cao siêu kia làm cho cứng họng một lúc lâu. Học sinh tiểu học mà đã nghiên cứu cả chiêm tinh học, học thuyết chấn động*, âm dương ngũ hành phong thủy học... gì gì đó. Khóe miệng bác sĩ giật lên mấy cái, không biết làm thế nào, cười: “Vác mấy cuốn sách mà cháu không hiểu về, nặng lắm đấy, cháu vác được à?”.
Học thuyết chấn động (Shock doctrine): là học thuyết của Naomi Klein trong phim tài liệu cùng tên, nói về việc xây dựng địa vị bá chủ của tư bản chủ nghĩa các nước Anh, Mỹ thông qua chính sách kinh tế tân tự do và sự tận dụng những thảm họa tự nhiên, chiến tranh hay chủ nghĩa khủng bố.
Trọng điểm câu chuyện hoàn toàn sai rồi! Thang Viễn cố nhịn để không đập bàn, chỉ phồng mồm lên, chạy ra khỏi bàn lật đật chạy tới giá sách lôi chồng sách xuống trước mặt bác sĩ hất hàm kiêu ngạo tuyên bố: “Chú tùy ý kiểm tra!”.
Bác sĩ nghi hoặc, cầm cuốn sách về âm dương ngũ hành phong thủy học ở trên cùng lên, lật ra một trang, vừa nói được mấy chữ, thì lập tức Thang Viễn đã đọc tiếp luôn cả đoạn. Con ngươi của bác sĩ sắp rơi cả ra ngoài, không dám tin, hỏi thêm vài chỗ nữa, đổi sang mấy quyển khác, trừ ba quyển còn chưa đọc ra thì Thang Viễn đều đọc trôi chảy không sót chữ nào.
“Cháu nhìn qua là nhớ à?”. Bác sĩ gấp sách lại, nhìn cậu bé trước mặt với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Anh vẫn cứ nghĩ những người nhìn qua đã thuộc là nhân vật tiểu thuyết hư cấu ra để lừa người đọc, không ngờ trước mặt anh giờ đây đang có một người như thế thật!
“Cũng tàm tạm thôi.” Thang Viễn khiêm tốn gãi đầu, nhưng thực tế thì gương mặt của cậu hoàn toàn chẳng hề khiêm tốn như vậy, cái mũi sắp hất lên đến trời rồi.
Bác sĩ nghĩ, thằng nhóc kì quái này, tới mình còn không chịu nổi, thì không nên thả cho nó đến trường để làm hại những mầm non đất nước. “Ngoan lắm, chú đi làm đây, ở nhà ngoan nhé, buổi trưa đói thì gọi điện đặt cơm, tiền để trong ngăn kéo tủ, ngoài thư viện ra thì đừng chạy lung tung đi chỗ khác đấy”.
Thang Viễn gật đầu cái rụp, ngoài trời lạnh như thế, cậu thèm gì mà ra!