Ông giám đốc cũng không chú ý thấy một người một rắn ở cách đó vài bước đang nhăm nhe bức tượng Ảnh Thanh, ông đang nghĩ chuyện lỡ mà báo chí biết vụ tượng Ảnh Thanh làm từ xương người, thì chắc sẽ phải gây ra sóng gió dữ dội. Thực ra đối với ông mà nói, làm từ bột xương người hay bột xương động vật cũng chẳng khác gì nhau. Tục lệ bắt người sống tuẫn táng theo người chết đến tận đời Minh vẫn còn, so với chuyện đó thì sứ cốt vẫn còn là thứ nhẹ nhàng. Hơn nữa, chứng minh được bức tượng Ảnh Thanh này là sứ cốt thì giá trị nghiên cứu còn lớn hơn nữa, có khả năng nó đúng là đồ tùy táng trong ngôi mộ cổ, nên tạm dừng triển lãm để tiếp tục giám định thì hơn.
Nhưng ông giám đốc hơi do dự đôi chút. Bởi vì trước lúc triển lãm, ông không biết tượng Ảnh Thanh này có vấn đề gì, nên cố ý sắp đặt triển lãm theo tượng quẻ phong thủy mà chủ tiệm đã từng nói, hơn nữa hai sợi dây tơ buộc quanh tượng Ảnh Thanh cũng không phải dây tơ thường, mà là dây tơ đã được yểm bùa, ông lấy được từ chỗ chủ tiệm từ hồi xưa. Chủ tiệm từng nói, một khi đã sử dụng sợi tơ yểm bùa này thì không được tự ý động vào, tốt nhất phải đợi gã tự tay đến tháo dây.
Nhưng giờ đã biết nguyên do, chắc không cần phải bày trận nghiêm ngặt đến mức thế này đâu nhỉ? Hơn nữa hiện tại không rõ chủ tiệm đi đâu, muốn tìm gã đến tháo dây thì cũng không tìm được mà? Mặc dù ông giám đốc thà tin chuyện này là có thật, nhưng cũng tự cảm thấy mình hơi chuyện bé xé ra to. Lúc này hộp kính đã được nhấc ra, ông xắn tay áo đeo găng tay vào, tự mình tháo dây tơ, định thu hồi tượng Ảnh Thanh.
Trong khoảnh khắc dây tơ đang thít chặt được nới lỏng, ông giám đốc nhìn thấy hai sợi dây tơ phát ra chút ánh sáng yếu ớt, rồi tan biến trong không trung như băng tuyết. Còn chưa kịp phản ứng gì, ông liền thấy mắt hoa lên, khi định thần lại, đã thấy mình đứng ở một vùng hư không, phía trước mặt ông, tượng Ảnh Thanh đang ngày một lớn dần, lớn đến mức bằng một người thật mới ngừng lại.
Ông giám đốc trợn tròn mắt nhìn, khi định nhìn cho kĩ thì lại thấy bức tượng Ảnh Thanh đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, rồi biến mất ngay trước mặt.
Mắt lại hoa lên, ông giám đốc nhận ra mình vẫn đang đứng trong viện bảo tàng, anh trợ lí đứng bên cạnh cẩn trọng gọi “giám đốc”, tay của ông vẫn cầm tượng Ảnh Thanh hình như đã giữ cái tư thế này được một lúc lâu rồi.
Sững người ra một lúc, rồi ông giám đốc cũng bỏ tượng Ảnh Thanh vào trong hộp gấm, không rõ có phải do tác dụng tâm lí không, mà ông thấy hình như màu men của bức tượng Ảnh Thanh đã tối đi nhiều, tựa như đột nhiên mất đi linh khí vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT