Minh Anh cảm thấy cả người mình trở nên nhẹ bẫng, không trọng lượng, như thể cậu đang trôi dạt giữa một không gian vô tận. Mọi thứ xung quanh đều trắng xóa, mờ ảo và mơ hồ, như thể cậu đang bị bao phủ trong một làn sương mù dày đặc.

Cậu không biết mình đang ở đâu hay chuyện gì vừa xảy ra, tâm trí vẫn còn vướng bận bởi hình ảnh chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng bí ẩn mà Tử Nham đã trao cho.

Rồi bất chợt, một lực kéo mạnh khiến Minh Anh lao xuống với tốc độ chóng mặt. Cậu chưa kịp phản ứng thì đã "bịch" một tiếng, ngã xuống nền đất cứng.
 

Đau nhói ở mông, Minh Anh ngước nhìn xung quanh, không gian dần hiện lên rõ ràng. Cậu nhận ra mình đang nằm trong một đại sảnh khổng lồ, nơi kiến trúc đồ sộ và huyền bí hiện lên trước mắt.

Những cột đá khổng lồ, phát ra ánh sáng nhè nhẹ từ những ký tự cổ đại khắc dọc theo thân cột, tạo ra một bầu không khí trang nghiêm và kỳ diệu. Trần nhà cao vút, được trang trí bằng những bức bích họa mô tả các cảnh chiến đấu phép thuật cổ xưa, đầy tinh xảo.

Ở giữa đại sảnh là một loạt các bức tượng của những pháp sư vĩ đại, từ thời kỳ đã xa xưa. Ánh sáng ma thuật dịu nhẹ phát ra từ các góc tường, như thể có các nguồn ma thuật vô hình đang trôi nổi khắp nơi, làm cho không gian trở nên lung linh huyền ảo.

 Ánh sáng ma thuật dịu nhẹ phát ra từ các góc tường, như thể có các nguồn ma thuật vô hình đang trôi nổi khắp nơi, làm cho không gian trở nên lung linh huyền ảo

Xung quanh Minh Anh là vô số người, từ trẻ em đến người lớn, tất cả đều mặc trang phục kỳ lạ, như thể họ đến từ nhiều nơi khác nhau.

Cậu nhìn thấy những bộ trang phục lấp lánh, các loại vũ khí, đồ vật phát sáng, thậm chí có những sinh vật nhỏ đang bay lượn quanh đầu vài người. Mỗi người đều có phong cách riêng biệt, như một phần của thế giới phép thuật kỳ lạ mà cậu vừa bước vào.

Cạnh Minh Anh, cậu thấy một vài người khác cũng vừa dịch chuyển đến, gương mặt họ ngơ ngác không kém gì cậu. Họ nhìn quanh, bối rối như thể không biết mình đang ở đâu. Một vài người thì thầm với nhau, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Minh Anh nhận ra, không phải chỉ mình cậu là người được chọn, dường như tất cả họ đều là những người đặc biệt. Cậu cảm nhận được bầu không khí hoang mang lơ lửng, như thể mỗi người đang tự hỏi bản thân họ có nên tin vào những điều kỳ diệu đang diễn ra trước mắt hay không.

Minh Anh đứng dậy, phủi nhẹ quần áo và lặng lẽ quan sát. Những người mới đến, giống như cậu, tụm lại thành từng nhóm nhỏ, không ai biết phải nói gì, chỉ trao đổi những ánh mắt ngạc nhiên và lo lắng. Cảm giác lạ lẫm và choáng ngợp tràn ngập trong không gian, và tất cả đều nhìn xung quanh một cách ngỡ ngàng, cố gắng hiểu rõ hơn về nơi kỳ diệu này.

Bất chợt, từ giữa không gian rực rỡ ánh sáng ma thuật, một cô gái xuất hiện. Cô lớn tuổi hơn Minh Anh nhưng trông vẫn trẻ trung, chỉ khoảng đôi mươi. 

Cô mặc một bộ trang phục trắng tinh khiết với những ký tự lấp lánh chạy dọc theo tà áo, cô gái bước tới gần nhóm người mới đến và nói với một giọng trầm ấm nhưng uy nghiêm:

– Ta xin chúc mừng các bạn. Các bạn là những người được lựa chọn để trở thành học viên của Ngôi Trường Phép Thuật này. Các bạn đều là những cá nhân đặc biệt, rất quý giá, được chọn lọc kỹ càng từ khắp nơi. Đây là cơ hội duy nhất trong đời mà không phải ai cũng có thể có được.

Minh Anh và những người khác lặng người, đôi mắt mở to, nhìn cô gái trong sự pha trộn giữa hoang mang và hiếu kỳ. Cô gái tiếp tục:

– Ngôi trường này là nơi dạy những người có tiềm lực phép thuật, những người có khả năng cảm nhận và sử dụng ma thuật một cách thiên bẩm. Tất cả những người có mặt ở đây đều đã được chọn sau khi trải qua sự giám sát nghiêm ngặt. Chỉ những người có tố chất đặc biệt mới có thể gia nhập.

Minh Anh cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú dâng lên. Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng và tiếp tục giải thích quy trình:

– Các bạn sẽ được làm thủ tục nhập học. Nhưng trước đó, các bạn có quyền lựa chọn. Nếu có ai không muốn gia nhập, các bạn có thể tháo chiếc nhẫn phép thuật khỏi tay và rời khỏi đây. Khi đó, toàn bộ ký ức về nơi này sẽ bị xóa bỏ, để bảo vệ bí mật của ngôi trường.

Cả nhóm im lặng, ánh mắt đầy lo lắng và bối rối. Minh Anh cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng mỗi người.

Một vài người trong nhóm đã bắt đầu nghi ngờ, tháo nhẫn ra khỏi tay và nhanh chóng biến mất trong thinh không, như thể họ chưa từng tồn tại. Cậu nhìn họ một cách bất ngờ, tự hỏi liệu quyết định này có phải là đúng đắn hay không.

Trong tâm trí Minh Anh, hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên. Cậu tự hỏi về bản thân, về ngôi trường này, về việc tại sao mình lại được chọn. Cậu muốn hỏi, muốn hiểu rõ mọi thứ, nhưng cô gái dường như không cho phép bất kỳ ai đặt câu hỏi vào thời điểm này.

Cậu cảm thấy choáng ngợp, cảm giác như mọi thứ đang diễn ra quá nhanh mà cậu không thể nắm bắt được. Có nên tiếp tục không? Đây có phải là cơ hội mà cậu đã mơ ước hay chỉ là một cơn ảo mộng thoáng qua?

Nhưng rồi, Minh Anh cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng ma thuật của nó dường như càng thêm lung linh và huyền bí trong đôi mắt cậu.

Cậu nhớ lại lời của Tử Nham, về việc cậu có khả năng là một người đặc biệt, rằng vận mệnh đã chọn cậu từ trước. Điều này khiến Minh Anh cảm thấy rằng đây không chỉ là một cơ hội ngẫu nhiên. Đây có thể thực sulà vận mệnh của cậu.

Trong khi nhiều người khác đang do dự, tháo nhẫn và biến mất, Minh Anh quyết định nắm bắt cơ hội này. Cậu hiểu rằng mình không thể bỏ lỡ một điều quý giá như vậy, thứ mà đời người chỉ có một lần được trải nghiệm.

* * * * * *

Nếu thấy hay hãy cho mình 1 lượt bình chọn nhaa. Đa tạ <3>


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play