Minh Anh, một học sinh lớp 12, sống trong nhịp điệu của cuộc sống hằng ngày ở thành phố. Cậu không phải là người nổi bật, nhưng có một nét đáng yêu trong sự tò mò không ngừng nghỉ về thế giới xung quanh. Với làn da sáng, đôi mắt trong veo như và làn tóc đen nhánh, cậu luôn thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, nhưng lại có phần ngại ngùng khi giao tiếp.
Mỗi sáng, khi ánh bình minh len lỏi qua khung cửa sổ, cậu lại đạp xe đến trường, lòng đầy háo hức và không ít lo âu. Cậu là hình ảnh của một thanh niên tràn đầy mơ mộng, đôi mắt luôn tìm kiếm điều gì đó mới mẻ giữa dòng đời bộn bề.
Hôm nay, một ngày bình thường như mọi ngày, Minh Anh bước vào lớp học với một tâm trạng lẫn lộn. Giữa những trang sách và bài giảng khô khan, cậu cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới thiếu sắc màu.
Tiết anh văn đặc biệt khó khăn, với những từ vựng vô hồn trôi qua trong tâm trí cậu như những làn gió vô tình. Mọi người xung quanh vẫn chăm chú nghe thầy giảng, nhưng Minh Anh chỉ biết lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá cây xanh rì đang khiêu vũ trong gió.
Khi chuông reo, như tiếng gọi của tự do, Minh Anh không giấu nổi niềm vui. Cậu vội vàng thu dọn sách vở, chạy ra khỏi lớp học thật nhanh. Dòng người xô đẩy nhau ra khỏi cổng trường, trong tiếng cười đùa rộn rã của lũ bạn. Đạp xe trên con đường quen thuộc, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nhưng hôm nay có điều gì đó khác lạ. Khi Minh Anh đạp xe một mình, cậu chợt nhận ra có một bóng dáng ai đó đứng bên lề đường. Đó là một người đàn ông lạ mặt, diện mạo kỳ dị với bộ đồ đen huyền bí. Ánh mắt ông ta sắc lạnh nhưng cũng đầy bí ẩn, như thể đang chứa đựng những điều không thể tưởng tượng nổi.
- Chào cháu... - ông ta cất giọng, âm thanh trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng. - Ta là Pháp Sư Tử Nham. Ta đã phát hiện ra rằng cháu có cảm quan đặc biệt về ma thuật.
Minh Anh bối rối, cảm thấy hồi hộp.
- Ông... là ai? Ông muốn nói gì?
- Ta muốn chiêu mộ cháu về trường học phép thuật của ta - Tử Nham nói, giọng nói đầy tự tin. - Tuy nhiên, quyết định là ở cháu. Cháu có dám chấp nhận lời đề nghị này hay không?
Minh Anh cảm thấy hồi hộp, một phần trong cậu thắc mắc về sự hiện diện của người đàn ông này.
-Ông nói gì vậy, tôi không hiểu. Làm sao tôi có thể học phép thuật?
Tử Nham mỉm cười, ánh mắt ông ánh lên sự kiên định:
- Cháu có một khả năng đặc biệt mà nhiều người không có được. Không phải ai cũng có khả năng này. Đây có thể hơi đường đột, nhưng ta muốn thuyết phục cháu đeo chiếc nhẫn này.
Người đàn ông đưa tay ra, trong lòng bàn tay lấp lánh một chiếc nhẫn cổ, được chạm khắc bằng những ký tự cổ ngữ lạ mắt.
Chiếc nhẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, như chứa đựng sức mạnh từ một thế giới kỳ diệu. Minh Anh không thể rời mắt khỏi nó, như bị mê hoặc bởi một sức hút không thể giải thích.
- Ta sẽ cho cháu thời gian để suy nghĩ - ông tiếp tục - Chiếc nhẫn này không chỉ đơn thuần là một món đồ trang sức bình thường. Khi đeo vào, nó sẽ kích hoạt tiềm năng bên trong của cháu."
Minh Anh nhìn chiếc nhẫn, ánh sáng từ nó phản chiếu lên gương mặt cậu. Tâm trí cậu đang quay cuồng với những câu hỏi.
- Tôi không hiểu... tại sao tôi lại là người được chọn.
- Đó là một bí mật, một điều mà không ai khác biết. Cháu có một sứ mệnh lớn lao, và ta tin rằng cháu sẽ khám phá ra sức mạnh của bản thân.
Giọng nói của Tử Nham như đang lôi cuốn Minh Anh vào một thế giới bí ẩn mà cậu chưa từng nghĩ tới.
- Chuyện gì nếu tôi đeo nó vào?
- Cậu cứ thử và tự mình khám phá ra thôi.
Cảm xúc trong lòng Minh Anh dâng trào, cậu cảm thấy như mình đứng trước ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời, nơi mà mọi thứ có thể thay đổi chỉ bằng một quyết định.
Khi Minh Anh đang đắn đo, Tử Nham bất ngờ biến mất, để lại cậu một mình, tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn lấp lánh. Không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, như thể thời gian đã ngừng lại. "Mình có nên đeo vào không?" cậu tự hỏi, lòng đầy hoang mang, nhưng cũng tràn ngập mong chờ. Câu chuyện của cậu chỉ mới bắt đầu, và cuộc phiêu lưu kỳ diệu đang chờ đợi phía trước.
* * * * * *
Nếu thấy hay hãy cho mình 1 lượt bình chọn nhaa. Đa tạ <3>