Tử Nham biến mất trong khoảnh khắc như một cơn gió thoảng, để lại Minh Anh đứng bần thần giữa con đường. Cậu cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ, nơi mà phép thuật và hiện thực giao thoa.
Bằng một cách nào đó, những gì vừa diễn ra vẫn lởn vởn trong tâm trí cậu. Cậu nghĩ đó chỉ là một ảo ảnh, có thể do cái nắng gay gắt khiến cậu hoa mắt.
Thế nhưng, chiếc nhẫn cổ xưa, khắc những ký tự kỳ lạ, vẫn còn nằm yên trên tay cậu, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ mặt trời. Vậy đây là thật hay chỉ là một giấc mơ hoang đường?
Minh Anh bước chậm rãi về nhà, lòng đầy trăn trở. Cậu không thể ngừng nghĩ về hình ảnh của Tử Nham – người đàn ông với vẻ mặt bí ẩn, ánh mắt như đang nhìn thấu tâm can cậu.
Những từ ngữ lạ lẫm của ông vang vọng trong đầu cậu: "Cậu có khả năng cảm quan phép thuật... Cậu là người được chọn." Tại sao cậu lại cảm thấy như vậy? Tại sao lại có một người lạ lại nói những lời kì lạ như vậy? Cậu tự hỏi mình hàng trăm câu hỏi, nhưng không có câu trả lời nào cho sự hỗn loạn trong lòng.
Khi cánh cửa nhà mở ra, mẹ cậu đã ở ngay cửa rồi.
Mẹ cậu nhìn cậu với ánh mắt quan tâm:
- Con về rồi hả? Hôm nay học có vui không?
- Dạ cũng vui mẹ
Minh Anh chỉ gật đầu, không muốn nói nhiều. Câu chuyện phép thuật kỳ lạ như một cơn bão trong tâm hồn cậu, khiến cậu không thể chia sẻ với ai.
Sau đó, Minh Anh lên phòng, quyết định ngồi vào bàn học để ôn bài. Cậu đã có một bài kiểm tra Ngữ Văn vào ngày mai, nhưng mọi thứ trong đầu cậu đều không rõ ràng
Tâm trí cậu cứ lộn xộn với những hình ảnh của Tử Nham và chiếc nhẫn. Những điều kỳ lạ đó dường như đang hòa quyện vào cuộc sống bình thường của cậu, nhưng cậu không biết phải làm gì với nó.
Ngồi trong yên tĩnh, ánh đèn học vụt sáng trên bàn, cậu cố gắng mở sách ra, nhưng mắt không thể rời khỏi chiếc nhẫn nằm ở góc bàn. Chiếc nhẫn ấy lấp lánh, như đang gọi mời cậu.
Minh Anh cảm thấy như nó đang bứt rứt, khiến cậu không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Cậu đã cố gắng bỏ qua nó, nhưng một cảm giác mạnh mẽ thôi thúc cậu đến gần.
Sau một hồi đắn đo, cậu quyết định đứng dậy, đi lại gần chiếc nhẫn. Nhận thấy ký tự cổ xưa trên bề mặt của nó, Minh Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Hơi thở cậu trở nên nặng nề khi cậu với tay định cầm lấy nó. Khi ngón tay vừa chạm vào chiếc nhẫn, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu. Ánh sáng từ chiếc nhẫn dường như đang chiếu sáng mọi ngóc ngách của căn phòng, hòa quyện với những kỷ niệm và lo lắng trong tâm trí cậu.
Và rồi, Minh Anh tự hỏi: Liệu những lời của Tử Nham có phải là thật không? Cậu có khả năng cảm quan phép thuật thật sao? Nếu vậy, tại sao cậu lại cảm thấy như đây chỉ là một trò đùa? Cậu không thể hiểu nổi tại sao một điều kỳ lạ như vậy lại xảy ra với mình.
Để xóa đi những suy nghĩ lộn xộn, Minh Anh quay lại bàn học và quyết định vứt chiếc nhẫn sang một bên. Cậu không muốn nhìn thấy nó nữa, và cũng không muốn những điều lạ lẫm xâm chiếm tâm trí của mình.
Cậu bước vào phòng tắm, xả nước cho trôi đi mọi cảm xúc tiêu cực. Cảm giác tươi mát từ nước xối lên người như làm dịu đi những cơn sóng trong lòng cậu.
Sau khi tắm xong, cậu trở xuống ăn tối với gia đình. Hương vị của món ăn làm Minh Anh cảm thấy thoải mái, nhưng tâm trí cậu vẫn không thể tĩnh lặng.
Mẹ cậu tiếp tục hỏi về việc học tập, và cậu chỉ trả lời qua loa, cố gắng giấu đi những suy nghĩ hỗn độn trong lòng.
- Con có bài kiểm tra Ngữ Văn vào ngày mai, nhưng không sao đâu mẹ.
Cậu trả lời như vậy, nhưng thực chất, cậu không thể ngừng nghĩ về những điều kỳ lạ đang diễn ra.
Sau khi ăn xong, Minh Anh quay lại bàn học, hy vọng có thể hoàn thành bài soạn cho môn Ngữ Văn. Nhưng ánh mắt cậu lại vô tình hướng về chiếc nhẫn đang nằm yên trên bàn, ánh sáng mờ nhạt của nó dường như vẫn hiện hữu, như một lời nhắc nhở.
Thời gian trôi qua, và khi Minh Anh cuối cùng cũng ngồi vào bàn, ôn bài Địa lý, căn phòng trở nên yên ắng. Nhưng bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên từ chiếc nhẫn.
Cả căn phòng như bị nuốt chửng trong ánh sáng chói lòa. Minh Anh giật mình, bàn tay vội vàng chạm lấy chiếc nhẫn và giấu xuống dưới gối, không muốn ánh sáng đó lộ ra cho ai khác thấy.
Nhưng ánh sáng từ chiếc nhẫn vẫn không tắt. Minh Anh nhìn xuống, và một lần nữa, chiếc nhẫn lại sáng rực. Ánh sáng từ nó như những tia chớp, hòa quyện giữa các sắc thái của cầu vồng, tạo ra vẻ đẹp kỳ diệu nhưng cũng đầy bí ẩn.
Cậu tự hỏi liệu có thể tin vào những lời của Tử Nham không? Cậu có thật sự là người được chọn không?
Một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ xô đẩy Minh Anh. Tim cậu đập nhanh hơn, và cậu nhận ra mình không thể chần chừ nữa. Sau một thoáng do dự, cậu quyết định: mình sẽ thử sức với điều kỳ diệu này. Cậu nắm chặt chiếc nhẫnvà đeo nó ngay lập tức vào tay, lòng đầy hồi hộp.
"Bùm!" Một ánh sáng chói lóa nổ ra, căn phòng như bị nuốt chửng bởi sức mạnh lạ lùng. Minh Anh cảm thấy như mình đang bị cuốn đi, ánh sáng mờ dần và tất cả xung quanh biến mất. Trong tích tắc, cậu biết rằng mình đang được dịch chuyển đến một thế giới khác, một hành trình mới đang chờ đón phía trước, một cuộc phiêu lưu mà cậu chưa từng tưởng tượng ra.
* * * * * *
Nếu thấy hay hãy cho mình 1 lượt bình chọn nhaa. Đa tạ <3>