Nguyễn Khê thừa nước đục thả câu không nói gì, đi tới gần Lăng Hào và Nguyễn Khiết, mở túi giấy ra từng chút một. Mùi bánh đào nhè nhẹ bay ra từ trong túi giấy, những miếng bánh nướng vàng ươm cùng một chút vừng đen từ từ xuất hiện trước mắt họ.
Nhìn thấy miếng bánh đào mềm mại được bọc trong túi giấy, Nguyễn Khiết chớp mắt một cái, không nhịn được nuốt nước miếng, lại nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Chị, chị lấy đâu ra bánh đào vậy? Thứ này không dễ mua phải không?”
Nguyễn Khê mỉm cười không nói gì, đưa miếng bánh đào đầu tiên đến trước mặt Lăng Hào.
Đương nhiên Lăng Hào cảm thấy xấu hổ vì luôn ăn đồ ăn của cô, hơn nữa những món này đều không phải đồ ăn rẻ tiền bình thường. Nhưng mỗi lần nhận được ánh mắt thần kì của Nguyễn Khê khi nhìn cậu, cậu lại không nhịn được mà ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay đón nhận.
Lăng Hào nhận miệng thứ nhất, Nguyễn Khê đưa miếng thứ hai cho Nguyễn Khiết, bản thân ăn miếng thứ ba.
Ba người vai kề vai ngồi trên tảng đá, cùng nhau ăn những miếng bánh đào mềm mại, ngắm mặt trời càng ngày càng hạ xuống phía Tây, bầu trời bắt đầu dần nhuốm màu đỏ rực rỡ.
Ăn được nửa miếng bánh đào, vì đã lâu chưa được ăn đồ ăn vặt, Nguyễn Khê quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khiết nói: “Sáng mai chị phải xuống chút đi công xã một chuyến, có muốn đi chơi cùng với chị một chút không?”
Đi công xã sao? Nguyễn Khiết có hơi sững sờ: “Đột nhiên chị đi công xã làm gì vậy?”
Nguyễn Khê cắn một miếng bánh đào: “Thầy thèm rượu rồi, bảo chị đi mua ít rượu về cho ông ấy. Vừa khéo chị cũng muốn đi dạo một vòng, ngày nào cũng bị dãy núi này bao vây, buồn bực muốn chết đi được, em không muốn đi sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play