Lưu Tiểu Hổ: “Cô ấy chỉ có một đứa con trai là cháu thôi, cô ấy không cần cháu chăm sóc khi về già thì còn có thể trông cậy vào ai chứ?”
Lúc này, bà cụ mới bật cười: “Trời ơi, bây giờ đã là thời đại nào rồi! Cậu còn trẻ tuổi mà sao còn cổ hủ hơn bà già như tôi nữa! Từ khi Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa được thành lập thì nam nhạc bình đẳng rồi, chủ trương kế hoạch hoá gia đình cũng được thực hiện trong vài năm. Nếu họ có con gái, cậu không cần lo lắng cho họ đâu. Cậu cũng đừng chờ mong khối tài sản trong tay họ.”
Lưu Tiểu Hổ bị nói trúng tim đen bèn giận tím người: “Ai thèm mong chờ vào tài sản của họ chứ?”
Bà cụ: “Vậy sao lúc trước cậu không đi nhận mẹ đi. Trước cải cách, lúc mở cửa, không phải mẹ cậu ở dưới quê sao?”
Lưu Tiểu Hổ: “...”
Chết tiệt! Cái con hẻm nhỏ này đều là người của Nguyễn Thúy Chi nên họ mới nói giúp cô ấy như vậy!
Không nói, đương nhiên họ cũng không rời đi, chỉ đứng canh ở ngoài cổng. Những người đến xem náo nhiệt coi họ như một trò đùa. Họ đi tới đi lui một hồi, mỗi lần đi qua lại chỉ chỉ chỏ chỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play