Đương nhiên gọi điện thoại cho ông ta là tốt, Nguyễn Trường Phú vội vàng nói: “Được, được, được! Ba sẽ trở về hỏi rõ ràng giúp con.”
Nguyễn Khê nhìn thời gian gọi điện thoại rồi nói “cảm ơn” một tiếng, sau đó lập tức cúp điện thoại. Sau khi trả tiền cô ra khỏi bưu cục và trở lại quầy hàng tiếp tục việc kinh doanh.
Bởi bị ảnh hưởng vài chục năm nên lúc này chợ đêm vẫn chưa khôi phục, ban đêm chẳng có ai ra ngoài dạo phố. Cũng vì thế, lúc cửa hàng ở mặt đường lần lượt đóng cửa thì Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng thu dọn sạp về nhà.
Hai người thu dọn đồ đạc rồi đạp xe về cửa hàng sửa xe, đặt đồ xuống. Hứa Chước cũng theo họ về cửa hàng sửa xe, sau đó nhìn bọn họ ngồi đếm tiền cùng nhau.
Quả thực, ban ngày anh ấy cũng cảm thấy mở quầy hàng như vậy rất mất mặt, nhưng bây giờ nhìn Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đếm tiền thì Hứa Chước biết có thể diện hay không cũng chẳng có gì phải xem trọng. Bởi vì một ngày bọn họ còn kiếm được nhiều hơn một tháng lương của người ta.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy điều này thì thật sự khó mà tin được, không ngờ tiền lại dễ kiếm như vậy. Tạ Đông Dương đếm xong tiền thì hỏi Nguyễn Khê kiếm được bao nhiêu. Anh ấy biết cô kiếm được nhiều hơn mình thì kinh ngạc nói: “Vì sao chứ?”
Nguyễn Khê không trả lời vì sao, chỉ nhìn Tạ Đông Dương và nói: “Sau này còn có thể kiếm được nhiều hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT