Nguyễn Khê nhìn ông ta mỉm cười, không nói gì, tất cả mọi thứ đều đã được hàm nghĩa trong nụ cười rồi.
Vậy mà Nguyễn Trường Quân lại hưng phấn, đảo mắt bảo: “Chị cả, em cũng đi.”
Nguyễn Khê thu nụ cười trên mặt lại, lập tức quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân, lên tiếng nói một mạch: “Lần này chị về sẽ không quay lại nữa, qua hết năm chị và Tiểu Khiết sẽ đi thẳng đến trường báo danh từ núi Phượng Minh. Vậy nên...”
Cô nhìn khuôn mặt xìu đi của Nguyễn Hồng Quân, cuối cùng cũng hơi không đành lòng, nhưng vẫn nói: “Vậy nên em đừng đi theo bọn chị.”
Ban đầu khuôn mặt Nguyễn Hồng Quân toàn là hưng phấn và nụ cươi tươi tắn, nhưng nghe xong lời Nguyễn Khê rồi, nụ cười trên mặt cậu bé lại không kìm được nữa, từ từ biến hết toàn bộ. Cậu bé nhấp nháy mắt nhìn Nguyễn Khê, tất nhiên không nói thành lời.
Nguyễn Khê lại nhìn cậu bé mỉm cười: “Đợi em trưởng thành rồi, em hãy có thể đến thăm ông bà nội.”
Nguyễn Hồng Quân không vui lên nổi, rũ mắt xuống, không nói nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play