Nguyễn Khê không bị Tôn Tiểu Tuệ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cô cùng Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết nói nói cười cười nấu xong bữa tối. Đợi Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh xong việc trở về thì dọn cơm đặt lên bàn trong phòng chính, sau đó dùng cơm trong tiếng cười nói vui vẻ.

Nói đến buổi trưa Nguyễn Khê không về nhà ăn cơm, Nguyễn Khiết lên tiếng: “Chị à, em biết buổi trưa chị ăn gì rồi, một món mướp xào xứng, một món ớt xanh da hổ, nấu rất thơm, ở bên ngoài cổng sân cũng có thể ngửi được, đúng không ạ?”

Nguyễn Khê phản ứng rất nhanh: “Em tới tìm chị à?”

Nguyễn Khiết gật đầu với cô: “Bà nội thấy chị không về nên bảo em đến nhà ông thợ may xem thử. Em thấy chị ăn ở nhà ông thợ may nên không vào trong quấy rầy chị. Mọi người đều nói ông thợ may không dễ gần nhưng em thấy ông ấy rất tốt.”

Nguyễn Khê hơi hạ thấp giọng: “Đúng là rất tốt, lúc chạng vạng tối chị trở về còn đưa cho chị một chùm nho.”

Nghe vậy, Nguyễn Trường Sinh đột nhiên phấn chấn, hơi không tin: “Nho hả?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy gật đầu: “Được trồng trong sân của ông ấy ạ.”

Nguyễn Trường Sinh húp một ngụm cháo: “Chú năm của cháu đã lớn đến từng này còn chưa từng được ăn nho đấy, chua không?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Ngọt ạ, ăn cơm xong chúng ta sẽ cùng nhau ăn.”

Một nhà năm người Nguyễn Khê ăn xong cơm tối thì Tôn Tiểu Tuệ cũng vừa nấu bữa tối xong.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thu dọn bát đũa trở về phòng bên cạnh, chờ Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh và Lưu Hạnh Hoa bước vào hết, Nguyễn Khê mới vào phòng lấy một chùm nho trong cặp ra, bỏ vào chậu rửa sạch rồi mang đến trước mặt bọn họ.

Nhìn thấy nho, lần này bốn người đều tin ông thợ may đối xử với Nguyễn Khê thật sự không tệ.

Thấy nho đủ chia, Nguyễn Trường Sinh cũng không khách sáo nữa, tiên phong ngắt một quả bỏ vào miệng. Nếm được vị ngọt của nho, cả khuôn mặt anh ấy đều tỏa sáng, gật đầu nói: “Ừm, rất ngọt, ăn ngon lắm.”

Nói xong anh ấy lại ngắt hai quả, một quả cho Nguyễn Chí Cao, một quả cho Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa mỗi người nếm thử một quả, đều gật đầu nói rất ngon.

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý dắt theo Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa vào phòng chính ăn cơm, ăn món rau được thêm dầu muối và tỏi băm nhỏ, trong miệng đầy hương vị tươi ngon. Cơn giận mà Tôn Tiểu Tuệ đã nhịn cả một ngày cuối cùng cũng tan biến.

Bà nói chuyện cũng bình thản, không còn mang theo xúc động, nói với Nguyễn Trường Quý: “Như vậy không được, ông vẫn nên gọi Tiểu Khiết đi theo chúng ta đi. Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải tôi đã phí công sinh ra một đứa con gái sao? Cả ngày chỉ biết giúp người ngoài làm việc nhà.”

Nguyễn Trường Quý là một người nhu nhược, đang ăn cơm nên trả lời cho có lệ: “Để nói sau.”

Tôn Tiểu Tuệ nhìn ông ta: “Ông cứ như vậy là sợ cha mẹ sao?”

Nguyễn Trường Quý hơi mất kiên nhẫn: “Lúc đang ăn cơm nói những chuyện này làm gì? Lúc không có việc gì thì hãy nói.”

Thấy ông ta như vậy, Tôn Tiểu Tuệ cũng nhẹ nhàng hít sâu một hơi, tạm thời không nói nữa. Tóm lại con gái là bà sinh ra, xương gãy thì vẫn liền gân, dù sao cũng chạy không thoát được, để lần sau lại nói tiếp.

Hai anh em Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa không quan tâm đến những việc trong nhà, cho dù có lộn xộn thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến miếng ăn của bọn họ. Bây giờ đã chia nhà, ăn cũng ngon hơn, bọn họ càng không có bất kỳ chuyện gì để phiền não.

Hai anh em ăn rất nhanh, ăn xong lập tức chạy ra ngoài chơi.

Kết quả chơi một lát thì hai người đột nhiên chạy về, tuổi tác của Nguyễn Dược Tiến cũng đã điềm tĩnh hơn chút, nhưng Nguyễn Dược Hoa thì lại trực tiếp chặn trước mặt Tôn Tiểu Tuệ, khoa trương nói: “Mẹ, năm người ông bà nội và chú năm, còn có Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đang ăn nho kìa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play