Nguyễn Khiết cũng cười: “Ngồi qua, ngồi lại mấy lần. Tất nhiên phải tốt hơn rồi.”
Năm người lần lượt cầm hành lý xuống tàu, đứng trên sân ga hít thở thật sâu, Nguyễn Hồng Quân nhíu mày buồn bã nói: “Lại phải trở về rồi. Lại bắt đầu những tháng ngày cắp sách đến trường, nghĩ thôi đã thấy chán rồi, than ôi…”
Diệp Phàm trực tiếp đá cậu: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi thôi.”
Năm người xách hành lý đến bên ngoài ga xe lửa, xe jeep cũng đã đợi sẵn ở bên ngoài, người lái xe vẫn là người đã đưa bọn họ đến nhà ga năm ngoái. Thấy bọn họ lên xe, người tài xế còn cười hỏi: “Mấy đứa chơi có vui không?”
Nguyễn Hồng Quân ngồi lên xe, dựa lưng vào ghế nói: “Vui vẻ đến mức cháu còn không muốn quay về cơ.”
Cậu bé bắt đầu nói những lời dài dòng như: “Ông nội cháu dạy cháu sử dụng súng trường, là loại súng thật mà có đạn ấy. Chú có tin được không, ông ấy dẫn cháu lên núi, cháu còn bắn chết một con thỏ hoang bằng súng nữa. Ông nội còn nói cháu là một tay súng rất cừ khôi và có khi còn giỏi hơn cha cháu lúc còn nhỏ luôn. Bà nội của cháu và cô ba nấu đồ ăn cũng rất ngon. Chú năm của cháu lại là đại ca của núi Phượng Minh, chú ấy dạy cháu rất nhiều tuyệt chiêu nhé. À, còn có thím năm của cháu, cô ấy cũng biết đánh nhau, chú tin được không? Cháu cũng rất sợ, cô ấy lớn như vậy mà còn có thể đánh nhau!”
Nguyễn Khê vừa ngồi ở trong xe công vụ vừa cười, chuyến này về quê, thằng bé này chơi cực kỳ vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT