Ba người vừa đi dạo vừa trò chuyện, Nguyễn Khiết sau khi thả lòng thì nói cũng nhiều hơn. Trong lòng cô ấy vẫn để ý đến chuyện của Diệp Thu Văn, thế nên hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Nhà bọn em có phải đều là Diệp Thu Văn nói mới được tính hả?”
Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khiết nói: “Không phải, cha em nói mới được tính.”
Nhưng một lúc sau cô bé lại nói thêm một câu: “Nhưng Diệp Thu Văn như mặt trời của gia đình em vậy, tất cả mọi người đều vây quanh chị ta.”
Nguyễn Khiết không hiểu: “Tại sao vậy?”
Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em không biết, dù sao thì vẫn luôn là như vậy. Cha của em làm việc rất bận rộn, có nhiều lúc không ở nhà, mấy chuyện nhỏ lặt vặt cũng không mấy để ý. Mẹ em bình thường thì có chuyện gì cũng hỏi ý kiến Diệp Thu Văn trước tiên, Nguyễn Thu Dương thì cái gì cũng nghe theo chị ta tất. Diệp Phàm là em trai ruột của chị ta nên đương nhiên cũng nghe theo nốt. Còn tên ngốc Nguyễn Hồng Quân đó thì chỉ biết lén trộm đồ của cha mặc ra ngoài chơi, chẳng có chuyện gì gây gổ với người khác, chuyện trong nhà nó cũng chẳng quan tâm, chẳng có gì để nói cả.”
Nguyễn Khiết lại hỏi: “Nhưng cha mẹ em luôn đưa cho chị ta những đồ tốt nhất trong nhà, bọn em không có ý kiến gì sao?”
Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Nguyễn Thu Dương cho rằng đó là điều Diệp Thu Văn xứng đáng có được, chị ấy khen Diệp Thu Văn, giờ nói chị ấy là tín đồ của Diệp Thu Văn thì cũng không khoa trương. Mấy tên con trai Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân thì thế nào cũng được, không thích so bì, không thích tranh chấp. Chỉ còn lại có mỗi mình em, em nào dám có ý kiến gì, Nguyễn Thu Dương không bắt nạt em là tốt rồi. Nhưng mà em ngày nào cũng bị chị ấy bắt nạt, cũng chẳng có ai giúp em cả, con cái trong nhà quá nhiều, em cũng không phải lớn nhất hay nhỏ nhất nên gần như trở nên vô hình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT