Khi Nguyễn Khê chạy lên dốc núi thì Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã dừng lại ở phía trước.
Nguyễn Trường Phú thả Nguyễn Hồng Binh xuống và đứng nghỉ ngơi, ông ta nheo mắt nhìn sang Lăng Hào đang đi lên dốc núi, thuận miệng hỏi một câu: “Người đó là ai thế?”
Phùng Tú Anh làm sao biết được, bà ta tiếp lời: “Chắc là bạn thân con bé quen được.”
Nguyễn Trường Phú đứng đợi một lát, lại nói tiếp: “Để nó ở dưới quê lâu quá nên không có chút tình cảm gì với chúng ta hết, nó đối xử với mình còn không bằng một thằng nít ranh trong thôn, em trông tụi nó bịn rịn quyến luyến chưa kìa.”
Phùng Tú Anh nói: “Con bé đã lớn đến vậy rồi, e là không thể thân thiết được nữa.”
Nguyễn Trường Phú hít vào một hơi: “Cũng không trông mong gì nó sẽ thân thiết với chúng ta, nó không oán trách đã là tốt lắm rồi. Từ lúc trở về gặp mặt tới giờ, nó không chịu nói với chúng ta câu nào cả, đến hai tiếng ba mẹ cũng không gọi.”
Phùng Tú Anh: “Thôi đi anh, chỉ cần không làm ầm ĩ là đã tốt lắm rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play