Nguyễn Trường Phú gật đầu: “Con đều biết cả, mẹ, mẹ yên tâm nhé.”
Lưu Hạnh Hoa cúi đầu băm cỏ lợn: “Mẹ không yên tâm được, làm sao mẹ có thể yên tâm được đây? Con bé không phải do con và Tú Anh nuôi lớn, các con không có tình cảm với nó, trong cuộc sống khó tránh khỏi sẽ thiên vị và xem nhẹ. Dù sao mẹ cũng chỉ có một câu nói, nếu con bé bị uất ức, mẹ sẽ tính sổ với con.”
Nguyễn Trường Phú nghiêm túc cam đoan với bà: “Để con bé ở quê nhiều năm nay, con và Tú Anh đã nợ nó rất nhiều, vào thành phố bọn con chắc chắn sẽ yêu thương nó, bù đắp cho nó, bù đắp tất cả những gì mà bọn con nợ nó trong những năm qua.”
Nhưng Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm, lại nói: “Tiểu Khê đến bên đó chỉ có một mình, con cũng phải chú ý, không được để những đứa trẻ khác hùa lại bắt nạt con bé. Bọn nó lớn lên với nhau từ nhỏ, chỉ sợ sẽ bắt nạt Tiểu Khê của chúng ta.”
Nguyễn Trường Phú vẫn nghiêm túc nói: “Ai dám bắt nạt Tiểu Khê, con sẽ đập chết kẻ đó.”
Đứa trẻ không ở bên cạnh nơi mình tận mắt nhìn thấy, nói gì thì nói cũng không thể hoàn toàn yên tâm được, Lưu Hạnh Hoa băm cỏ lợn, miệng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu không phải cuộc sống ở quê khó khăn không có lối thoát, thì mẹ chắc chắn sẽ không để con đưa Tiểu Khê đi…”
Nguyễn Trường Phú xoa lưng cho bà, cam đoan một lần nữa: “Chúng con là cha mẹ ruột của Tiểu Khê chứ không phải cha mẹ kế, mẹ yên tâm đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play