Nguyễn Thùy Chi chớp mắt im lặng một lúc, nói: “Gặp rồi, nhưng chúng không cần mấy thứ con mua, chỉ hỏi con có về hay không. Con bảo không về nữa nên Đại Ni đưa em trái em trai đi rồi.”
Nghe cô con gái kể, Lưu Hành Hoa cũng im lặng một lúc, sau đó nói: “Bốn đứa vô lương tâm.”
Nguyễn Thùy Chi thở dài: “Đúng là chúng không cần con nữa.”
Lưu Hành Hoa không vui lòng: “Không cần gì con? Không cần còn đi thăm bọn nó? Ngày nào ở nhà cũng nhớ nhung, sợ chúng ăn không ngon, mặc không ấm. Còn bọn nó thì sao, chỉ để ý xem con có về hay không, có làm mẹ chúng không. Bọn nó không đành bỏ con sao? Chúng muốn con về nấu cơm giặt đồ mà thôi! Không về thì không là mẹ nữa à? Vất vả khổ sở sinh đẻ nuôi nấng bọn nó bao năm đều công cốc rồi hả con?”
Nguyễn Thùy Chi hít sâu một hơi: “Bỏ đi mẹ à.”
Giọng điệu Lưu Hành Hoa vừa cứng vừa thẳng thán: “Bỏ thì bỏ, sau này đừng về gặp bọn chúng nữa. Không phải con đã nói không cần chúng kia mà, thực sự không cần nữa thì tốt. Lần sau đi gặp chúng thêm một lần nữa, không chừng còn chẳng thèm gặp con.”
Nguyễn Thùy Chi chớp mắt và ngừng nói, chỉ cảm thấy đời này của mình như một mớ hỗn độn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play