Nguyễn Khê cúi xuống nhặt một cục bùn dưới đất ném về phía bọn chúng, mắng to: “Bọn trẻ trâu! Cút xa ra một chút!”
Bởi vì đã bị Nguyễn Trường Sinh cảnh cáo, cho nên nhóm người Cao Hải Dương cũng không dám xông lên làm gì, chỉ dám trêu chọc vài câu láo toét. Lại trông thấy Nguyễn Khê nổi sùng, dường như muốn chạy tới, bọn chúng làm mặt quỷ rồi xoay người phủi mông một cái, sau đó nhanh chân chạy biến.
Nguyễn Khê ném mạnh đống bùn trong tay xuống đất, lớn tiếng mắng: “Đúng là đồ chết tiệt!”
Mắng xong chưa đủ, cô lại nói tiếp: “Nếu mà lại còn dám mon men tới đây nữa, tao bảo chú năm đập chết chúng mày!”
Nguyễn Khiết ở bên cạnh lên tiếng: “Bọn chúng thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Nguyễn Khê dần dần hạ hỏa: “Mặc kệ cái lũ ngu ngốc đấy đi, chúng ta tự chơi với nhau tốt là được.”
Lăng Hào cũng không thèm để ý việc mình bị bọn Cao Hải Dương chê cười, cậu quay sang nhìn Nguyễn Khê, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT