Nguyễn Trường Quý cũng nhỏ giọng đáp: “Thúy Chi là em gái tôi, chẳng lẽ tôi không thể khuyên đôi câu sao? Lưu Hùng người ta đã tới đón, cho con bé mặt mũi lớn thế rồi. Nếu nó còn tiếp tục nháo thì còn ra thể thống gì? Cho cái thang rồi mà không bước xuống, còn định làm gì? Thật sự muốn ly hôn?”
Tôn Tiểu Tuệ gật đầu, hạ giọng thấp hơn: “Thúy Chi đã lên tiếng, nói là muốn ly hôn rồi.”
Nguyễn Trường Quý trừng mắt: “Có phải đầu óc nó bị nước vào rồi không?”
Tôn Tiểu Tuệ nhăn nhó mặt mày: “Suỵt...”
Ông ta lại hạ thấp giọng hơn: “Cứ thế ly hôn rồi ở lại nhà mẹ đẻ sao? Ra cái thể thống gì nữa? Nó không sợ người khác nhổ nước miếng mắng chết sao? Không để tâm tới bốn đứa con nữa à? Bản thân con bé không sợ mất mặt nhưng chúng ta sợ mất mặt.”
Tôn Tiểu Tuệ cười nhạo: “Chẳng phải do ba mẹ ông chiều hư sao? Nếu không phải ba mẹ làm chỗ dựa cho Thúy Chi thì sao cô ấy dám làm như vậy? Đầu óc của Tiểu Ngũ Tử cũng có vấn đề, chẳng lẽ sau khi ba mẹ mất, chú ấy nuôi Nguyễn Thúy Chi sao?”
Nguyễn Trường Quý tới sau bếp nhóm lửa: “Con bé đừng có mong tôi nuôi nó. Tôi không nuôi nổi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT