Trần A Phúc thò đầu ra từ cửa sổ, mơ hồ trông thấy một đầu khác sợi dây thừng cột một con chó nhỏ. Toàn thân chó nhỏ ướt đẫm, bị sợi dây thừng treo ngược hai cái chân, đầu hướng xuống, cả thân thể là treo lên, giống như là đã chết.

Trần A Phúc vội vươn tay kéo chó nhỏ vào cửa sổ, cầm lấy một tấm vải trên giường gạch bọc lại, nói: "Ai da, con chó nhỏ này sắp bị mi lăn qua lăn lại chết mất, mi chính là treo ngược nó như thế từ trong núi trở về?" Lại sẵng giọng: “Mi vật nhỏ này, thế nào lại không biết nặng nhẹ.”

Kim Yến Tử chít chít kêu lên: "Ma ma yên tâm, nó không chết được, bỏ vào không gian ngây ngốc hai khắc đồng hồ liền có thể sống lại." Nói xong, tiến vào không gian.

Trần A Phúc thấy Đại Bảo còn ngủ sâu, cũng liền ôm chó nhỏ tiến vào không gian. Nàng lau khô lông cho nó, là con chó nhỏ xám trắng đan xen, rất đẹp, lớn chừng ba bốn tháng. Có lẽ là bị đông lạnh dọa sợ, toàn thân lạnh buốt, còn có chút run rẩy.

Một lát sau, mới cảm giác trên người chó nhỏ có nhiệt độ, đầu động động, lại nhỏ giọng kêu hai tiếng. Thanh âm không sủa uông uông giống như chó, cũng không rú lên giống như sói, có chút giống tiếng kêu nhị hắc đời trước nàng nghe được. Lại nhìn kỹ, còn thật sự có một ít như nhị hắc.

Nói: “Kim Bảo nhi, nếu như mi lấy một con husky trở về, vậy cười giỡn cũng có thể lớn.”

Kim Yến Tử liên tục nằm ở trên mặt đất, hai cái cánh cũng mở ra. Nó uể oải nói: “Yên tâm, nó không phải là ngốc hắc, không chỉ lợi hại, còn rất thông minh. Ma ma ôm nó đi ra ngoài đi, người ta ngậm nó trở về mệt quá, tâm sức lao lực quá độ, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Trần A Phúc trước liên tục chú ý chó nhỏ, chứng kiến Kim Yến Tử bày trên mặt đất, có một chút thẹn thùng, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó nói: “Kim Bảo, cảm ơn con, vì lấy hộ vệ cho ta, còn để cho con vất vả như thế.”

Kim Yến Tử chít chít nói ra: “Chao ôi, gặp phải chủ nhân ngốc như người, người ta cũng thực sự không có cách nào.”

Trần A Phúc xấu hổ ha ha cười hai tiếng, ôm chó nhỏ dậy, ra không gian. Nàng trước đi phòng bếp tắm rửa cho chó nhỏ, lại cầm cái giỏ đặt nó vào, đắp cho nó bộ xiêm y mới rách trước đây của Đại Bảo.

Trần A Phúc là ở trong tiếng kêu sợ hãi của Trần Đại Bảo mà thanh tỉnh.

"Nương, nhà chúng ta thế nào đến một con chó con?" Trần Đại Bảo trừng mắt rổ nhỏ dưới đất hỏi.

Trần A Phúc nói: “Trong đêm Kim Bảo mang về, nói về sau trông nhà cho chúng ta.”

Con chó nhỏ đã tỉnh, đang mở to mắt mờ mịt nhìn bọn họ, chóp mũi đen nhỏ kinh sợ lại kinh sợ. Chứng kiến Trần Đại Bảo đi qua đến chỗ nó, bỗng chốc cảnh giới lên, đứng thẳng không nói, lỗ tai cũng dựng lên. Mặc dù không có sủa, nhưng xem so với những con chó gầm rú còn uy nghiêm hơn, hoàn toàn ngược lại bộ dạng kinh sợ nửa chết nửa sống ban đêm.

Đại Bảo thấy nó như vậy, liền hù dọa đứng lại không dám động.

Trần A Phúc nhìn bộ dáng chó nhỏ, cũng có chút sững sờ, chó cao ngạo lại uy nghiêm như thế nàng vẫn là lần đầu tiên trông thấy, tuyệt đối không phải là husky. Lại nhìn kỹ nó một chút, trong lòng liền có một chút hiểu rõ. Suy đoán nó có lẽ có huyết thống chó, nhưng không biết là bên trong có được bao nhiêu.

Nàng trước có một chút sợ hãi, lại nghĩ nó mới mấy tháng, có cái gì sợ. Kim Yến Tử có thể mang nó về, đối với nó liền có nắm chắc. Nếu không thì mình treo, Kim Yến Tử cũng không được tốt. Nghĩ tới lại cẩn thận quan sát một lúc, có thể thuần hóa nó thì giữ lại, đích xác không được thì sẽ để Kim Yến Tử tha nó trở về núi sâu, dù sao nó còn nhỏ.

Nàng đi tới ngồi xổm xuống xem nó, chó nhỏ cảnh giới thế nhưng bỗng chốc trầm tĩnh lại, ở trong cổ họng nức nở nghẹn ngào hai tiếng, lè lưỡi liếm tay nàng, trong ánh mắt lộ ra là vô hạn không muốn xa rời.

Trần A Phúc đương nhiên biết rõ mình không có cái sức quyến rũ này, tám phần là công lao mùi thơm đặc thù Yến Trầm Hương trên người nàng. Người không ngửi được, nhưng động vật khứu giác đặc biệt bén nhạy lại có thể ngửi ra được.

Nàng phát hiện manh mối này ở trên người Thất Thất cùng Hôi Hôi, hai đứa nó kỳ thật càng thân cận nàng. Chỉ là Đại Bảo thích dẫn chúng nó đi dạo, thời điểm chúng nó chơi đùa mới thân cận cùng Đại Bảo. Nếu như bình thường Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo đều ngồi chung một chỗ, hai đứa nó gần như đều là chuyển động vây quanh Trần A Phúc. Diendanlequydon~ChieuNinh

Hơn nữa, Thất Thất cùng Hôi Hôi đặc biệt thích ăn cơm nhà mình, khẳng định là quan hệ chất nước. Trong chum nước nhà nàng có đặt mảnh gỗ vụn Yến Trầm Hương, đun ra nước cùng nấu ra thức ăn sẽ không có ai nói không thơm.

Có hai chỗ tốt này, có lẽ cũng có thể khiến cho vật nhỏ này cam tâm tình nguyện bảo vệ nhà mình.

Nghĩ tới đây, Trần A Phúc ôm chó con dậy nói: "Đây là Đại Bảo ca ca, không được phép hung dữ với hắn." Sau đó, lại bỏ chó nhỏ vào trong lòng Đại Bảo.

Tiểu cẩu quả thật thành thật xuống, lại ngửi ở trên người Đại Bảo, lè lưỡi liếm liếm tay cậu, giống như là nhận chủ.

Thật sự là tiểu tử thông minh.

Trần Đại Bảo ôm chó nhỏ cười cong mắt, nói: “Nương, con thích, chúng ta đặt tên cho nó đi.”

Trần A Phúc nói: “Liền kêu là Truy Phong đi, chạy đuổi theo gió, thật nhanh.”

Mưa bên ngoài đã ngừng, bên cạnh mái hiên giọt mưa còn không ngừng nhỏ xuống dưới, trong sân rơi đầy lá cây. Trần A Phúc quét sân nhỏ, mang Đại Bảo đi nhà cũ ăn điểm tâm, Đại Bảo cũng ôm Truy Phong đi qua.

Trần Danh cười nói: “Trước còn nói cùng đại bá của con, chó của nhà hắn sinh con nhỏ thì muốn xin một con về đây, không nghĩ tới Kim Bảo còn có bản lĩnh trước kéo về một con.”

A Lộc nói: “Nhà đại bá gia sinh chó con, hay là nhà chúng ta xun một con, trông chừng sân nhỏ này của chúng ta.”

Vương thị cười nói: “A Lộc thích, ta thấy cũng nên nuôi một con.”

Trước kia, một nhà năm miệng ăn dựa vào một mình Vương thị bận rộn, ngay cả thời gian nuôi chó cũng không có. Hiện tại A Phúc hết bệnh, A Lộc cùng Đại Bảo cũng có thể giúp trong nhà làm chút việc, bệnh của trượng phu lại càng thấy khởi sắc. Nhi tử muốn nuôi chó, thì nuôi thôi.

Đại Bảo đặt Truy Phong ở trên giường, Trần A Phúc lại nắm cái cái cổ của nó nói: “Đây là người nhà chúng ta, không được phép hung dữ đối với bọn họ.”

Truy Phong nức nở ở trong cổ họng, nhắm hai mắt lại, rất đúng hưởng thụ.

Lúc Trần Danh thấy rõ, nói chuyện cũng có chút bắt đầu lắp bắp: “Này, con chó nhỏ này lớn lên thế nào lại có chút giống sói vậy?”

Trần A Phúc nói: “Không phải là sói thuần khiết, có lẽ là chó săn.”

Đang nói, Kim Yến Tử từ ngoài cửa sổ bay vào.

Truy Phong vừa thấy Kim Yến Tử, bị dọa toàn thân đều run lên. Mới vừa há mồm gào thét một tiếng, vừa nhìn ánh mắt như đao của Kim Yến Tử, vội vàng ngậm miệng lại, chui vào trong lòng Trần A Phúc không đi ra.

Trần A Phúc thầm nghĩ, cũng không biết đêm qua Kim Yến Tử hành hạ nó như thế nào, khiến nó sợ đến như vậy. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Trần Danh thì cười ha ha nói: “Xem nó kinh sợ dạng này, xác thực không phải là sói.”

Truy Phong liền ở lại Trần gia.

Truy Phong sinh trưởng ở trong hoàn cảnh tự nhiên tàn khốc, một chút cũng không yếu ớt. Vài ngày sau nó liền quen thuộc cùng tất cả người Trần gia, được mỗi người yêu thích, trừ Kim Yến Tử ra.

Ngay cả Thất Thất cùng Hôi Hôi cũng chơi cùng Truy Phong thật vui vẻ, thế nhưng còn học được tiếng gào thét đặc thù của nó. Không chỉ khiến người Trần gia hô to không thể tưởng tượng nổi, ngay cả vẻ mặt Truy Phong đều u mê. Hai con chim nhỏ gào khóc vừa gọi, con mắt Truy Phong liền thẳng tắp nhìn chúng nó, phải sững sờ cả buổi sáng mới phản ứng kịp.

Trần Đại Bảo thích nhất nhìn vẻ mặt này của Truy Phong, thường xuyên để Thất Thất và Hôi Hôi trêu chọc nó như thế.

Nhưng có một điều, thức ăn của Truy Phong nhất định phải có thịt. Ý tứ chính là, nó có thể ăn bánh bao thịt, nhưng tuyệt đối không ăn bánh bao chay hoặc là bánh màn thầu.

Trần A Phúc cũng không có cách nào, đành phải để Vương thị mỗi ngày mua thêm chút thịt trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play