Nghe lời Trần lão thái nói, tất cả mọi người không tốt nói nhiều. Nơi nào là tiên sinh người ta dạy không được tốt, rõ ràng là Trần A Quý đọc không vào nổi.

Trần Danh cười nói: "Đọc sách còn phải xem chăm chỉ cùng ngộ tính của mỗi người, không phải là mỗi đứa bé đều đọc được tới nơi tới chốn. Chờ qua mấy tháng chân A Lộc triệt để tốt rồi, thì đi tư thục Thượng Thủy đọc sách. Có thể đọc lên đến thi cái tú tài là tốt nhất, thật sự thi rớt, dù sao cũng phải biết viết được đoạn văn." Chứng kiến ánh mắt chờ đợi của Đại Bảo, lại cười nói: “Đại Bảo quá nhỏ, chờ sang năm tròn năm tuổi lại đi.”

Tức phụ Trường Căn lại cười nói: “Vừa vặn, Tiểu Thạch Đầu nhà ta sang năm sáu tuổi, cũng nên đi học rồi, đến lúc đó bọn nhỏ cũng có thể làm bạn.”

Nói đến mấy tên tiểu tử cực cao hứng, đặc biệt là A Lộc, miệng vẫn cười toe toét.

Trần lão thái lại hiếu kỳ hỏi: “Nghe nói chủ tử Đường Viên kia là người xuất thân kinh thành, đến cùng là lớn như thế nào?”

Tức phụ Trường Căn lắc đầu nói: “Cụ thể lớn đến như thế nào cháu cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe cha chồng cháu nói là thế gia đại tộc Sở gia kinh thành, rất có quyền thế. Nhà mẹ đẻ Sở phu nhân họ La, là đại quan gia tỉnh thành.”

Lúc tức phụ Trường Căn rời đi, Trần A Phúc đưa cho Tiểu Thanh một con rối ỏgà con nhỏ. Dà nhà màu vàng nhạt, chọc cho Tiểu Thanh khanh khách đến vui mừng. Tức phụ Trường Căn lại là khen một trận: “Ai da, A Phúc muội tử thật là tâm tư khéo léo, con gà con nhỏ làm được đến thật đáng yêu...”

Còn đưa cho Trần Đại Nha một con rối nhỏ gà con, để Trần lão thái mang về. Trần A Phúc lĩnh tâm ý của Trần A Quý cùng Cao thị, nhưng cũng không thể khiến bọn họ khó làm người, đặc biệt là Cao thị, cho nên mặt ngoài vẫn là xa một chút.

Cơm tối một nhà ba người Trần Danh cũng là ăn ở bên nhà mới, đều ăn hết đồ ăn thừa của buổi trưa. Bọn họ thương lượng, về sau người hai nhà vẫn cùng nhau ăn cơm, ăn ở phòng cũ. Trần A Phúc còn nói, mỗi tháng mẹ con bọn họ giao hai trăm văn làm phí ăn chung.

Vương thị không đồng ý, nói: “Làm sao có chuyện khuê nữ về nhà ăn cơm còn thu phí ăn chung. Lại nói, con thường xuyên mua thịt mua thức ăn, dùng bạc có lẽ còn nhiều hơn chúng ta.”

Trần Danh cũng nói: “Đúng vậy, con còn hiếu kính cha mẹ nhiều bạc như vậy, chúng ta không thiếu tiền.”

Trần A Phúc lắc đầu cười nói: “Quy củ đi trước mới tốt, về sau mới không loạn.”

Nói nửa ngày, Trần Danh cùng Vương thị thấy khuê nữ kiên trì, cũng đành phải đồng ý.

Ngày đó trời tối đen, vì sao che kín chân trời, chim sơn ca ca hát một ngày cũng nghỉ ngơi, ba người Trần Danh mới đứng dậy về nhà cũ.

Trần A Phúc đưa bọn hắn đi nhà cũ, rồi đóng kín cửa nhỏ, nàng lại nhìn chung quanh tiểu viện một vòng. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Dưới ánh sao, cái sân này rất nhỏ, bị đại thụ cành lá xum xuê, rậm rạp ngăn cản gần một nửa, càng lộ vẻ chật chội. Tường đất vàng vàng, nóc cỏ tranh vàng vàng, còn có trong cửa sổ lộ ra ánh sáng mờ nhạt.

Đây chính là nhà mình, cho dù có nhỏ, có đơn sơ đi nữa, cũng là địa phương che gió che mưa cho mình.

Lúc này, Trần Đại Bảo đang trợn tròn cặp mắt ngẩng đầu nhìn Trần A Phúc. Ánh sao rơi vào đáy mắt cậu, đôi mắt cũng thay đổi được lộng lẫy lên.

Cậu lẩm bẩm nói: “Mẫu thân, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta.”

Trần A Phúc cười ôm cậu lên, hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói: “Ừ, đúng vậy.”

Đại Bảo ôm cổ nàng, nói vào lỗ tai nàng: “Mẫu thân, hai người chúng ta về sau phải liên tục sống nương tựa lẫn nhau thế này, vĩnh viễn không phân biệt.”

"Ừ." Trần A Phúc đáp ứng.

"Nhớ kỹ, vĩnh viễn không tách ra, vĩnh viễn không xa rời nhau, bất kể là con cưới vợ hay là nương xuất giá." Tiểu hài tử xấu xa thập phần kiên trì nói. Bởi vì lên giọng, hà hơi phun làm lỗ tai Trần A Phúc ngứa.

Lời này cũng nói, thành thục cũng quá sớm đi.

Trần A Phúc vỗ vỗ cái mông nhỏ của cậu nói: “Nói bậy, nương lập nữ hộ, sẽ không xuất giá.”

"Mặc kệ như thế nào, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau. Con không muốn như ông ngoại, phải tách khỏi mẫu thân của mình. Nương phải đáp ứng con." Cậu còn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang.

"Được, ta đáp ứng." Trần A Phúc nhận lời.

Nhận được mẫu thân nghiêm túc nhận lời, Trần Đại Bảo cười đến còn sáng lạn hơn ngôi sao trên trời. Cậu lại hôn Trần A Phúc hai cái, m khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát ở trên mặt Trần A Phúc. Hiện tại, cậu biểu đạt thân yêu như vậy đối với mẫu thân đã đặc biệt tự nhiên.

Ở trong phòng bếp tắm rửa cho Đại Bảo, ôm cậun đi lên giường gạch. Trần A Phúc còn dặn dò: “Chỉ được ngây ngốc ở trên giường, không được phép đi ra.”

Tiểu shota gật đầu nói: “Nhi tử không ra, ra ngoài … dài lỗ kim.”

Trần A Phúc lại đổ thêm nước ấm áp ở trong chậu gỗ lớn, thống thống khoái khoái tắm rửa. Mặc dù không phải là bồn tắm lớn trong lý tưởng, nhưng đã làm cho nàng cảm thấy thoải mái bội phần, đây là một lần nàng tắm rửa thống khoái nhất từ sau khi xuyên việt đến đây.

Trên giường gạch trải đệm giường mới, rộng rãi mềm mại, lại có mùi bông dễ ngửi, Đại Bảo đang vểnh cái mông nhỏ lên tham lam ngửi đệm giường.

Trần A Phúc lên giường, cũng vùi đầu ở bên trong đệm giường ngửi lấy một hồi lâu, thật dễ ngửi. Mùi thối nước tiểu liên tục vờn quanh ở trong mũi trước đây cuối cùng đã không còn.

Đệm giường sớm đã làm xong, nhưng Đại Bảo liên tục không đồng ý lấy ra dùng, cậu kiên trì muốn chuyển đến phòng ở mới mới có thể sử dụng đệm giường này.

Tiểu hài tử xấu xa trước kia nhạy cảm vừa đáng thương, kể từ sau khi mẫu thân thay đổi thông tuệ lại lợi hại, cậu đại khái cảm giác cái eo mình cứng rắn lên, cũng thay đổi được có chủ kiến cùng cường thế lên.

Trần A Phúc vẫn cảm thấy bé trai phải có chủ kiến, cũng có thể cường thế một chút. Cho nên chỉ cần chuyện Đại Bảo nói đúng, hoặc là Trần A Phúc có thể nhịn được, cũng sẽ nghe cậu.

Tóc Trần A Phúc còn chưa khô, liền tựa ở bên cạnh giường tủ kể chuyện xưa cho Trần Đại Bảo. Trước kia nói qua cố sự Andersen hoặc là truyện cổ Grimm, tiểu shota không có hứng thú. Về sau liền vắt hết óc nghĩ một chút chuyện xưa bên trong "Tây Du Ký", "Mò trăng dưới nước", mặc dù còn không nhớ hoàn toàn, nhưng hài tử mịt mờ mới chịu. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Ở trong nhà mới, ngồi ở trên đệm giường mới, hai mẹ con đều rất hưng phấn, nói đến rất khuya mới cảm thấy buồn ngủ.

Nửa đêm, đột nhiên sấm sét vang dội, đổ mưa to, Trần Đại Bảo hù dọa chui vào trong lòng Trần A Phúc. Trong mơ mơ màng màng, lòng Trần A Phúc đều là quấn quýt, Kim Yến Tử, Thất Thất, Hôi Hôi đều còn chưa về nhà.

Trong giấc mộng Trần A Phúc cảm thấy có người đang cào mặt nàng, cho là Đại Bảo, còn dùng tay quơ quơ, nói: “Đừng nháo.”

Kim Yến Tử nhỏ giọng nói, “Là ta, ta trở về, còn mang về cho người tiểu hộ vệ, đỡ phải người lúc nào cũng không rời bỏ người ta.”

Trần A Phúc mở mắt ra. Nó mang về hộ vệ, không biết rõ lại là vật gì đó cánh bên trong rừng, bỗng chốc tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Đừng mang thứ dọa người gì đó về nhà ta.”

Nàng xoay người lên, đốt ngọn đèn nhỏ lên, thấy Kim Yến Tử ướt sũng như chuột, trên lông vũ còn không ngừng nhỏ nước. Vội vàng nâng nó ra mép giường, hỏi: “Hộ vệ gì?”

Kim Yến Tử: “Là nhi tử chó hoang lợi hại nhất bên trong cánh rừng. Nương nó đánh nhau chống đỡ nửa ngày cùng Lão Hổ, mới bị Lão Hổ ăn, ta đoạt nó lại từ trong miệng Lão Hổ. Đừng xem nó hiện tại nhỏ, lớn lên sẽ lợi hại.”

Thì ra chỉ là chó nhỏ, cái này còn có thể tiếp nhận.

Trần A Phúc lại chuyển suy nghĩ một cái, nghi ngờ nói: “Trong núi sâu còn sẽ có chó?”

Kim Yến Tử không kiên nhẫn nói: “Người ta cũng không biết, chỉ là thấy nương nó như chó, là chó săn thợ săn vứt bỏ cũng không nhất định.”

Kim Yến Tử lại từ cửa sổ bay ra ngoài, dùng miệng ngậm lấy một sợi dây vào, dùng sức kéo sợi dây thừng vào nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play