Vừa đến tháng tám, liền bắt đầu thu hoạch lúa. Thôn phía đông là mảng lớn ruộng lúa, này lúc đúng là thời điểm bận rộn, Trần A Phúc cũng không cho phép Trần Đại Bảo trong khoảng thời gian này mang Thất Thất cùng Hôi Hôi, Truy Phong đi chỗ đó chơi đùa.

     

Trần Đại Bảo buổi sáng, buổi chiều đều mang chúng nó đi bộ đầu thôn Tây.

     

Một buổi trưa hôm nay, Đại Bảo còn đang viết chữ, Trần A Phúc mới vừa tưới hết đất trồng rau trở về, đã nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu một tay cầm một cái hồ lô đựng sữa, một tay kéo một cái lồng chim nhỏ cùng một cái lồng chim đặc biệt to đến, bộ dáng rất cố hết sức.

     

Hắn nói: “Dì Phúc, đây là Nhị thúc của con làm phòng ở cho Thất Thất cùng Hôi Hôi.”

     

Hai cái lồng chim làm được rất tinh xảo, bên trong còn đầu gỗ có tác dụng làm chén nhỏ, tay nghề cũng sắp theo kịp thợ lành nghề rồi.

Trần A Phúc trước mắt thoảng qua gương mặt đen sẫm cùng một hàm răng trắng bóng, còn có Võ thợ mộc lớn giọng.

     

Giống như, tiếp thu đồ của hắn cũng không tốt lắm.

     

Trần A Phúc cười nói: “Thất Thất và Hôi Hôi không có lồng, cũng sẽ không chạy loạn...”

     

Kim Yến Tử ngồi xổm ở trên cửa sổ chít chít kêu lên: “Ma ma mau nhận lấy, Thất Thất cùng Hôi Hôi không ở, cũng có thể cho chim khác ở.”

     

Trần A Phúc nghe xong, chỉ đành tiếp nhận, cười nói: "Thật xinh đẹp, cảm ơn." Lại cầm mấy viên đường mạch nha cho Tiểu Thạch Đầu ăn.

     

Thẳng đến khi Trần Đại Bảo học đủ một canh giờ, hai tên tiểu tử mới mang ba con chim một con chó đi chơi.

     

Hôm nay Kim Yến Tử cũng đi, Truy Phong làm đấu tranh tư tưởng nửa ngày, vẫn không dám đi theo, nhìn qua bóng lưng bọn họ mà nức nở nghẹn ngào một hồi lâu.

     

Buổi trưa, lúc Trần Đại Bảo trở lại, vẻ mặt rất ưu thương, khiến cho mặt mũi Kim Yến Tử tràn đầy không nỡ. Cậu nói với Trần A Phúc: “Mẫu thân, hôm nay con trông thấy rất nhiều chim nhạn cùng Yến Tử bay thành hàng từ phía bắc đi về phía nam, Kim Bảo cũng sẽ bay đi phía nam sao?”

     

Trần A Phúc ôm lấy Đại Bảo nói: "Ừ, Kim Bảo cũng sẽ bay đi phía nam." Trước đó vài ngày nàng đã nghe Kim Yến Tử nói qua, ngày năm tháng tám hàng năm nó nhất định phải tiến vào không gian, phải chờ tới ngày hai mươi tháng hai năm sau mới có thể rời không gian.

     

Nó tiến vào không gian cũng không phải là bởi vì sợ không ăn được côn trùng mà đói bụng, mà là lệ cũ. Kim Yến Tử cho dù nghịch thiên cỡ nào, cũng không thể nào mùa đông đứng ở bên ngoài.

     

Trần A Phúc chứng kiến vành mắt Đại Bảo cũng đỏ lên, còn nói: “Đại Bảo không khó chịu, mùa xuân sang năm, Kim Bảo sẽ lại bay trở về.”

     

Đại Bảo khổ sở nói: "Nếu như Kim Bảo tìm không được đường về nhà thì làm sao?" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

"Sẽ không, Kim Bảo nhà chúng ta là Yến Tử thông minh nhất, vô luận nó đi nơi nào đều tìm được đường về nhà." Trần A Phúc nói.

     

Kim Yến Tử cũng ưu thương chít chít kêu: “Còn có ba ngày, người ta chỉ có thể ở bên ngoài chơi ba ngày, sẽ phải ngây ngốc ở trong không gian, chờ đến năm sau xuân về hoa nở mới đi ra được.”

     

Trần A Phúc lại ưu thương trong lòng, Kim Yến Tử không ở bên ngoài, giá trị võ lực nhà mình quá yếu. Truy Phong lại nhỏ, còn không được bao nhiêu tác dụng. Cho dù lớn lên, cũng không biết nó có bao nhiêu lợi hại.

     

Trần A Phúc giữ Tiểu Thạch Đầu ăn bữa cơm trưa, thời điểm đi lại cho cu cậu một bọc hết mấy khối bánh xốp táo đỏ trong nhà chưng.

     

Hôm sau, Trần A Phúc và Vương thị cùng đi trấn trên, chuẩn bị mua một ít gạo nếp, thịt, nấm hương và nguyên liệu nấu ăn, làm gạo nếp viên cho Kim Yến Tử. Nghe Kim Yến Tử nói, chủ nhân trước của nó biết làm vài món ăn nó thích ăn, trong đó có thịt viên trân châu. Những thức ăn kia, chỉ có trân châu thịt viên là đơn giản, không cần bao nhiêu tiền, Trần A Phúc liền muốn làm cho vật nhỏ, an ủi một chút tiểu tâm can ưu thương của nó. Thuận tiện nàng còn muốn mua một ít vải mịn cùng bông, chuẩn bị làm vài thứ cho người nhà.

     

Lại có hai thỏi vàng vài chục lượng, Trần A Phúc dùng tiền cũng không lo lắng.

     

Nàng ngược lại khó mà nói làm trân châu viên cho Kim Yến Tử, chỉ nói trước nghe tẩu tử Trường Căn nói trân châu viên ăn ngon, nàng muốn làm thử.

     

Trần Đại Bảo còn nháo muốn đi, Trần A Phúc không cho phép, vẫn là để cậu đi đầu thôn Tây nhặt nhiều thêm một ít củi.

     

Nàng mặc áo xanh lá cây nửa cũ nửa mới, đầu đội nón, cùng Vương đường nhỏ thị cùng nhau trực tiếp từ đường nhỏ mặt bên hướng đông sân nhà mình đi lên Minh Thủy trấn.

     

Đầu thu trời xanh thẳm mà cao xa, thời tiết mặc dù chuyển lạnh, nhưng ánh mặt trời mãnh liệt như cũ, đâm vào mắt người mở không ra.

     

Trong ruộng lúa nông nhân đang khẩn trương bận rộn, mặc dù mồ hôi đầm đìa, nhưng trên mặt lại là cười vui vẻ.

     

Trần A Phúc cùng Vương thị đi qua ruộng lúa, tiến vào một rừng cây nhỏ, cuối cùng mát mẻ xuống. Lại trông thấy xa xa sáu bảy chiếc xe ngựa cùng hai mươi tráng hán cưỡi ngựa đi hướng Đường Viên, phiến cửa chính đỏ tươi tựa như đóng vĩnh viễn cũng mở ra.

     

Trần A Phúc nghĩ đến Sở đại gia trong miệng tức phụ Trường Căn, Sở phu nhân, có phải là bọn hắn lại tới nghỉ ngơi trong trang hay không đây?

     

Vương thị cũng chú ý tới, bà nhìn hai mắt, thở dài thật sâu, ánh mắt tối tối tăm, chuyển hướng nơi khác. Một lát sau, mới ung dung nói: "Bên trong những cánh cổng lớn kia, nhìn thì quang cảnh phú quý, kỳ thật, cuộc sống cũng không dễ chịu. Đặc biệt là có vài người, tâm địa..." Có lẽ cảm thấy lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

     

Bà là nghĩ đến tiểu con rể "Đã làm đại quan" sao?

     

Trần A Phúc nhéo nhéo tay Vương thị nói: “Chúng ta tiểu nông hộ cũng không có cái gì không tốt, mặc dù thiếu ăn thiếu mặc, nhưng người một nhà đoàn kết, thân mật, vui mừng, là những thứ đại gia đình kia không so sánh được.”

     

Vương thị cười gật gật đầu, nói: “A Phúc nói đúng.”

     

Đến trên trấn, mua xong nguyên liệu nấu ăn, Trần A Phúc lại kéo Vương thị đi bố trang. Vương thị thấy nàng mua nhiều bông cùng vải mịn như vậy, giật mình nói: “A Phúc, con mua nhiều như thế làm gì? Con và Đại Bảo chỗ nào cần được nhiều như thế.”

     

Trần A Phúc nói: “Còn có nương cùng cha, A Lộc nữa.”

     

Vương thị nói: “Chúng ta không có thư gì phải thay đổi, cũng có thể dùng.”

     

Trần A Phúc nói "Ngày đó con nhìn thấy, áo bông quần bông của mọi người đã rất cũ kỹ, không ấm áp. A Lộc cũng đã ngắn nhỏ, còn có chăn mền của hắn, đệm giường cũng phải làm một lần nữa." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

     

Vương thị lại nói: “A Lộc dùng đệm giường cũ cảu các con là được.”

     

Trần A Phúc không đồng ý nói: “Đệm giường của chúng con bị Đại Bảo tiểu lên, vừa thối lại vừa cứng. Không được, phải làm mới.”

     

Vương thị không còn cách nào, chỉ phải để cho Trần A Phúc mua. Còn nói: “Chờ về nhà, nương sẽ trả cho con đồ ba người chúng ta dùng tiền.”

     

Trần A Phúc nói: “Nương làm sao còn khách khí cùng con như thế, coi như là con hiếu kính cha mẹ.”

Bông cùng vải mịn tràn đầy hai cái cái sọt, Trần A Phúc cùng Vương thị một người vác một cái đi đến hướng Hưởng La thôn.

     

Các nàng đang đi ở trên đường nhỏ bờ ruộng dọc ngang tung hoành, chạm mặt liền đụng phải một đại nam nhân khá lớn tuổi ngẫu nhiên gặp nhiều lần.

     

Về sau mới biết được hắn gọi Lưu Nhị Ngưu, coi như là người con có hiếu, bởi vì trong nhà nghèo, mẹ già bị liệt, vẫn luôn không cưới được nàng dâu. Năm trước mẹ già mới mất, lần trì hoãn xuống, đã ba mươi ba tuổi.

     

Hắn cười chào hỏi hai người nói: "Trần Nhị thẩm tử, A Phúc muội tử, hai người cõng được không? Đến, ta giúp hai người." Nói xong, liền muốn tới cầm cái sọt trên lưng Trần A Phúc.

     

Trần A Phúc vội vàng tránh đi, nhíu mày nói: “Cảm ơn Lưu nhị thúc, không cần, ta cõng được.”

     

Lưu nhị ngưu vội vàng cười nói: “Gọi ta Lưu Nhị ca là được, ta còn chưa có già như vậy...”

     

Vương thị bị chọc tức, phỉ nhổ: "Hừ, ngươi lão già không nghiêm chỉnh, cũng nửa chân xuống mồ rồi, còn không già! Lưu nhị ngưu, trước kia ngươi gọi ta là Trần Nhị tẩu tử, thế nào hiện tại biến thành Trần Nhị thẩm tử? Ngươi chỉ nhỏ hơn cha A Phúc một tuổi, không cần tự hạ bối phận." Nói xong, liền kéo Trần A Phúc đi.     

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play