Tuấn Tú hơi trầm ngâm, trong lòng cảm thấy Xích Miên rất biết tính toán. Hiện tại, giấy mực đều không rẻ, nếu cô có thể buôn bán kiếm thêm sẽ tốt hơn, anh còn phải đèn sách rồi lên kinh ứng thí, anh chỉ sợ cô phải khổ trước cảnh thiếu trước hụt sau.
Trong lòng anh có suy nghĩ riêng, nhưng không có ý kiến gì với việc buôn bán này, hai tay hai chân ủng hộ cô.
Trời tối, Xích Miên ra bờ sông đánh răng rửa mặt rồi trở vào nhà, cô nhanh chóng leo lên giường. Từ khi hồn phách tiêu tán thì cô rất sợ lạnh, thân thể không khác gì người bình thường: “Tú ơi, em tính ngày mai sẽ lên chợ huyện mua đồ luôn để chuẩn bị bán, anh thấy sao?”
Tuấn Tú gật đầu, anh nằm xuống tấm chiếu nhỏ được trải trên mặt đất cách giường nhỏ của cô không xa: “Được chứ, nghe theo em hết. Ngày mai chúng ta đi lên chợ huyện mua đồ, anh dắt em đi.”
Tiếng gà gáy còn chưa vang lên thì Xích Miên đã bật dậy, cô thấy Tuấn Tú đang còn say giấc nồng thì cũng không nỡ gọi anh dậy, để anh ngủ thêm chút nữa.
Đoán chừng giờ này chị Tư đã thức rồi vì giấc ngủ của chị cũng không sâu lắm. Xích Miên đánh răng rửa mặt rồi bước qua nhà chị Tư.
Lúc này, chị Tư vừa mới dậy không lâu đang ngồi uống trà, trên bàn còn có dĩa mứt dẻo Xích Miên cho chị mấy hôm trước.
Thấy cô qua, chị cười tươi vẫy tay với cô: “Ôi trời, sao sáng nay em thức sớm vậy? Qua đây ngồi đi em, uống ngụm trà với chị, trà Lài đấy, chị mới pha xong, uống cho ấm người.”
Xích Miên đáp lời, cảm ơn chị Tư rồi ngồi xuống cạnh chị. Cô hớp vài ngụm trà, cảm thấy cơ thể đã ấm lên thì nói: “Chị Tư này, mứt dẻo em biếu chị, chị ăn có được không?”
Nhắc tới mứt dẻo, hai mắt chị Tư sáng lên, chị gật đầu liên tục: “Ngon lắm em. Mà em giỏi thật đó, từ xưa tới nay chị chưa từng ăn loại mứt dẻo thế này bao giờ. Trước giờ mứt dẻo không có lọc được hết được những vị chua vị chát như mứt dẻo của em đâu. Em coi, như mứt gừng đấy, họ làm vừa cay vừa đắng, rồi lại sợ không ngọt nên bỏ cả đống đường vào, ăn vô có ngon nghẻ gì đâu. Mứt gừng của em làm, không những không cay không đắng mà còn có vị ngọt vừa phải, ăn ngon dữ lắm. Chị còn cất trong keo để ăn dần đây nè.”
Nghe chị Tư khen nức nở, Xích Miên cũng cười theo chị: “Hôm nay em thức sớm tại muốn lên chợ huyện mua chút đồ, chị Tư có muốn mua gì không chị?”
Nói chuyện với chị Tư một lúc thì tiếng gà gáy vang lên khắp nơi, Xích Miên cũng đứng dậy chào chị Tư rồi trở về nhà. Cô phải về kêu Tuấn Tú dậy, đường lên chợ huyện đi ròng rã hơn một tiếng đồng hồ mới tới, nếu như đi trễ không những gặp nắng nóng cháy da cháy thịt mà các hàng quán có khi còn đóng cửa mất.
Xích Miên cắn răng, dứt khoát bước khỏi nhà chị Tư. Nhà chị Tư có lò sưởi nên rất ấm cúng, sáng sớm trời rất lạnh. Còn nhà cô chỉ có bốn vách lá đơn sơ, gió lùa tứ phía, lạnh đến mức không thể lạnh hơn được nữa.
Xích Miên vừa bước vào nhà thì thấy Tuấn Tú đã dậy từ khi nào, anh còn đang ngồi ngẩn ngơ trên tấm chiếu, gương mặt hiện rõ nét hoang mang.
“Tú, anh làm gì đó? Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi anh, sao còn ngồi thẫn thờ vậy?”
Nghe tiếng của Xích Miên, Tuấn Tú quay phắt qua nhìn cô, anh lắp bắp: “Anh tưởng… tưởng Mai đi rồi… tưởng Mai không muốn ở đây nữa.”
Xích Miên bật cười, cô đi tới xoa đầu anh: “Thôi được rồi, anh đừng có nghĩ linh tinh nữa, anh đi đánh răng rửa mặt đi. Để em hấp bánh lại cho nóng, ăn xong rồi còn lên chợ huyện kẻo trễ.”
Tuấn Tú gật đầu, dần lấy lại bình tĩnh. Anh ngó qua thấy chóp mũi, khóe mắt và hai tay cô đỏ ửng thì nhanh chóng ngồi dậy, chạy đi nhóm lửa.
“Mai ơi, em qua đây ngồi cho ấm đi.”
Bánh tằm hôm qua vẫn còn, Xích Miên hấp lại cho nóng rồi bày ra dĩa.
Đường lên chợ huyện không những xa mà còn gập ghềnh, con đường đất không hề bằng phẳng. Tuấn Tú thấy Xích Miên mệt nhọc bước đi thì trong lòng cảm thấy chua xót không thôi, anh quay sang nói với cô: “Mai ơi, để anh cõng em.”
Xích Miên lắc đầu: “Em còn đi được, lát nữa về anh còn phải xách đồ, sẽ mệt lắm đó. Anh giữ sức đi.”
Tuấn Tú bướng bỉnh mím môi, cúi người xuống dang hai tay về phía sau. Xích Miên thấy vậy cũng leo lên lưng để anh cõng, hình ảnh ấm áp đó của hai người khiến mọi người xung quanh trầm trồ không thôi.
Xích Miên chỉ mua bột và mấy loại củ quả chính, còn những thứ nguyên liệu có sẵn thì cô không bỏ tiền ra làm gì. Thời bấy giờ, rau dại mọc nhiều như nấm, không cần cái gì cũng phải bỏ tiền mua như ở thời hiện đại. Tốn tiền nhất là phải mua đường muối các loại, cô cũng không thể xài đồ của chị Tư hoài được.
Vì là lần đầu tiên buôn bán nên Xích Miên không định chuẩn bị quá nhiều, cô muốn xem phản ứng của mọi người ra sao, coi bánh mình làm có được chào đón hay không rồi sau đó mới tính tiếp.
Dù không mua quá nhiều đồ nhưng vẫn có túi lớn túi nhỏ, Tuấn Tú không để cho cô xách, một mình anh đảm đương phần nặng nhọc. Hai người nhanh chóng về đến nhà sau một buổi sáng bôn ba tới lui.
Tới nhà, hai chân Xích Miên nhức mỏi vô cùng. Tuấn Tú rót cho cô chén nước, ngồi xuống xoa bóp cho cô: “Em uống miếng nước rồi ngồi nghỉ cho đỡ mệt. Ban nãy em nói cần thêm cái gì vậy? Để anh đi kiếm.”
“Cảm ơn Tú, anh cũng mệt rồi, anh ngồi nghỉ xíu đi rồi hãy làm. Em cần mấy củ khoai lang, một nắm lá dứa, một trái dừa khô với mấy củ gừng.”
Tuấn Tú xoa chân cho Xích Miên một lúc thì đi tìm nguyên liệu. Cô cũng ngồi dậy thổi lửa, trước tiên cô phải nấu cơm đã, ban nãy lên chợ huyện cô có mua ít thịt heo. Từ lúc tới đây cô chưa được ăn một bữa thịt nào, may là có chị Tư cho vài quả trứng, còn thịt thì sao cô có mặt mũi mà nhận của chị được.
Hai ngày sau, Xích Miên đã chuẩn bị xong mứt dẻo để bắt đầu khai trương.
Bánh tằm thì cô chuẩn bị từ buổi tối, sáng cô dậy sớm nạo dừa, thái nhuyễn để lên trên. Đáng lẽ món này phải có thêm mè rang mới đúng điệu, nhưng thời buổi này mè là thứ cao sang, giá thành không rẻ chút nào cả nên đành thôi vậy.
Tuấn Tú cũng không ham ngủ, anh nghe tiếng Xích Miên làm thì lập tức bật dậy lật đật phụ hợ.
Hai ngày trước, khi Xích Miên mua đồ về chuẩn bị để bán thì chị Tư cũng đã biết, nên sáng nay chị cũng chạy qua phụ giúp một hồi.
Xích Miên không định để lại cho chị Tư một phần, vì đây là hàng để bán, còn chưa có người mở hàng, không thể mang đi cho bừa được. Có điều Xích Miên cũng đã nghĩ xong xuôi, chị Tư giúp đỡ cô nhiều như vậy, một hai miếng bánh cũng chẳng thấm tháp vào đâu cả.
Hy vọng hôm nay bán được hàng, cô sẽ mua ít thịt để nấu một bữa ngon nghẻ rồi mời chị Tư qua ăn cùng. Chị Tư rất ưng cái tài nấu nướng của cô.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Xích Miên và Tuấn Tú đã ra khỏi nhà, hai người rảo bước trên con đường đi lên chợ huyện.
Lúc này đây, Xích Miên không khỏi cảm thấy may mắn vì cái tật thích ăn uống của mình. Nếu không phải đam mê ăn uống thì một Chiến thần trên Tiên giới như cô làm sao biết nấu nướng thế này.
Từ xưa, Xích Miên đã có sở thích nấu ăn. Kể cả đối với người tu tiên, chỉ cần qua được giai đoạn tích cốc thì ăn uống là chuyện không cần thiết nữa. Cho nên đối với một Thượng tiên như cô thì việc ăn uống chẳng phải nhắc đến, có lẽ cả cái Tiên giới rộng lớn chỉ có cô là có sở thích khác biệt.
Do đó, nói Xích Miên là một đầu bếp tài ba cũng không có gì là không đúng. Có sẵn tài nghệ nấu ăn, cộng với việc đã tiếp thu được trí nhớ của nguyên chủ khiến cho Xích Miên dễ dàng nấu được những món ăn ở nơi này. Không chỉ nấu được, cô còn dùng những mẹo mình biết được từ các món ăn phong phú để giúp những món ăn nhìn như đơn giản này ngon hơn gấp bội.