Sáng sớm ngày hôm sau, chủ nhà nhiệt tình mời hai người ở lại ăn chút đồ lót dạ rồi hãy tiếp tục lên đường.
Trước khi đi, Xích Miên thì thầm với Tuấn Tú: “Anh xem, trước khi đi em định gửi cho thím ít đồng để cảm tạ thím cho hai ta tá túc đêm qua, sáng sớm thím còn cho ta một bữa lót dạ nữa.”
Tuấn Tú cười hiền, chiếc răng khểnh của anh lấp ló nhìn rất duyên: “Tiền của anh đã đưa hết cho Mai rồi, Mai thấy cần thiết thì cứ dùng, không cần báo với anh đâu. Tiền của anh là tiền của Mai, em yên tâm, đợi đến chỗ thu xếp yên ổn rồi anh sẽ nhanh chóng kiếm tiền, nhất định không để Mai của anh đói được.”
Xích Miên bật cười, cô cảm ơn anh một tiếng rồi thong thả đi tìm chủ nhà. Lúc này, nụ cười trên môi Tuấn Tú chợt tắt, gương mặt có phần mông lung như đang suy nghĩ gì đó.
Hai người di chuyển liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng đến được ngôi làng Tuấn Tú đã nói với cô.
Hai người lại đi tìm nhà để ở nhờ một đêm.
Qua ngày hôm sau, Tuấn Tú bắt đầu chạy ngược chạy xuôi đi tìm gỗ tre nứa các loại, chắp vá vài ba bận cũng ra được một căn nhà nhỏ, xem như là có chỗ trú mưa trú nắng.
Hai người may mắn gặp được một người chị tốt bụng, tối qua chị ấy cho hai người ngủ nhờ, qua hôm sau lại cho hai người mượn đất dựng nhà.
Chị là một người phụ nữ góa chồng, không có con cháu gì cả. Tối qua, chị thấy bộ dạng bôn ba của hai người nên lên tiếng hỏi chuyện. Thấy chị tốt bụng lại nhiệt tình, Xích Miên cũng không ngăn Tuấn Tú giãi bày với chị. Nghe xong chuyện của đôi trai gái trẻ, chị đã hết lòng giúp đỡ.
Xích Miên mỉm cười cảm kích: “Thật sự cảm ơn chị rất nhiều, may mà nhờ có chị, nếu không hai tụi em cũng không biết phải làm sao.”
Chị lắc đầu, nắm chặt tay Xích Miên: “Hai em chớ khách sáo. Chị ngó hai em như vậy, rất giống với tình cảnh của chị ngày trước. Nhưng Mai may mắn hơn chị rất nhiều, em đã dũng cảm phản kháng để thay đổi cuộc đời của mình, mà người em lựa chọn là một người đàn ông xứng đáng để em gửi gắm. Chị em mình gặp được nhau cũng là duyên số, chắc ông trời ổng xui khiến để chị giúp em đó.”
Chị cười rồi vỗ nhẹ lên tay Xích Miên mấy cái: “Hai em cứ kêu chị là chị Tư nhen chưa, không có ngại gì hết.”
Trong lúc Tuấn Tú dựng nhà, chị Tư ngồi một bên nhìn, chị không nhịn được tâm sự với Xích Miên về tình cảnh của mình.
Ngày xưa, chị Tư cũng bị gia đình bán cho người khác. Nhưng vì vẻ ngoài của chị tầm thường nên người mua chị cũng không phải Bá hộ hay quan trên, lão ta chỉ là một lão già có chút ít của cải, có thể gọi là dư dả, do quá xấu mà chẳng ai muốn gả nên phải lủi thủi một mình đến già.
Ban đầu, lão ta rất yêu thương chị Tư. Nhưng dần dà, lão ta bắt đầu bộc lộ thói xấu; lão ta vô cùng hung hăng, không đánh thì chửi, ngày nào cũng thế. Từ đó, địa ngục của chị Tư đã mở ra, những ngày tháng đau khổ đó luôn in hằn trong tâm trí chị. Giờ đây, mỗi khi nhớ lại chị Tư vẫn phát run vì quá sợ hãi.
Có lẽ vì ăn ở hiền lành nên chị Tư được trời cao thương tình. Sau ba năm sống trong địa ngục thì cuối cùng chị Tư đã được giải thoát. Vào một đêm mưa tầm tã, lão ta đi nhậu về, say bét nhè nên té xuống sông rồi chết ngay tại chỗ.
Lão ta chết rồi, chị Tư mới có thể sống như một người bình thường, không còn bị chửi rủa, không còn bị đánh đập mỗi ngày nữa. Của cải của lão ta cũng thuộc về chị, một số tiền vàng lão ta tích góp, một căn nhà ba gian và một miếng đất trống.
Chị Tư thư thả sống qua ngày, chị tận dụng khoảng sân trống trước nhà mà trồng trọt, nuôi thêm gia súc để có thêm đồng ra đồng vô. Còn miếng đất trống kế bên nhà vẫn để không; nay, chị cho Xích Miên và Tuấn Tú mượn để dựng nhà ở tạm.
Xích Miên cầm chén nước qua cho Tuấn Tú, anh đang thở hồng hộc vì mệt nhọc, cố gắng dựng cho xong căn nhà để kịp buổi tối.
Xích Miên lấy tay áo lau mồ hôi cho anh, anh nhìn cô cười mỉm: “Mai ráng đợi anh xíu nha, em mệt thì cứ nằm nghỉ đi, chừng nào xong anh kêu em.”
Cô lắc đầu: “Mấy chuyện này nặng nhọc em không phụ anh được, nhưng chờ lát em quét dọn đồ phụ anh. Anh đó, đừng có cậy mạnh, làm không nổi thì để mai rồi làm tiếp, cùng lắm thì đêm nay lại ngủ nhờ bên nhà chị Tư.”
Xích Miên nói đôi ba câu với Tuấn Tú rồi trở về trước hàng ba nhà chị Tư. Cô vừa ngồi xuống bộ ngựa gỗ thì nghe chị Tư nói: “Em may mắn thật đó, chị ghen tị với em quá?”
Chị Tư nhìn cô, đôi mắt chất chứa sự ngưỡng mộ không hề che giấu. Xích Miên mím môi, cô nhìn sang hình dáng đang bận rộn của Tuấn Tú; hai chị em không nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Tận đến khi trời tờ mờ tối thì căn nhà nhỏ cũng được dựng xong, Xích Miên bước tới đánh lên cánh tay đang buông cái này bắt cái kia của Tuấn Tú: “Được rồi, anh đi tắm đi. Cái này để em làm cho.”
Tuấn Tue cười cười, anh gật đầu xoay người đi về phía sau. Ở phía sau nhà chị Tư giáp với con sông dài, Tuấn Tú là thân trai tráng nên tắm hẳn luôn ngoài sông.
Còn về phần Xích Miên thì Tuấn Tú định ráng thêm chút nữa, dựng một mảnh chòi nhỏ để cô tắm rửa nhưng cô không cho. Chị Tư cũng nói anh không cần vội, cứ để Xích Miên qua nhà chị tắm đỡ, vài ba hôm nữa rồi làm sau cũng không muộn.
Một tháng sau.
Tuấn Tú ngẩn ngơ nhìn Xích Miên đang bận rộn làm bánh. Chợt nhớ tới chuyện gì đó, anh đưa tay vô túi quần lấy tiền ra rồi nói với cô: “Mai ơi, hôm nay anh kiếm được nhiêu đây nè, em cất đi em.”
Xích Miên lấy bánh ra khỏi lồng hấp bằng tre, cô để bánh vào cái đĩa sành rồi bưng ra bàn cho anh. Cô đưa tay cầm tiền đếm đếm, hôm nay anh kiếm được năm đồng.
Lúc mới đến đây, ba mươi đồng mà Tuấn Tú đưa cô lúc đầu đã chẳng còn được bao nhiêu. Sau khi dựng được chỗ che mưa tránh nắng, qua ngày hôm sau anh lại múa bút thành tranh, đem lên chợ huyện để bán. Mỗi ngày anh đều kiếm được tiền, đều đều mỗi ngày không dưới năm đồng, hôm nào nhiều còn được hẳn mười, mười mấy đồng.
Sáu mươi đồng là được một quan, một đồng có thể mua được một cái bánh bao. Một tháng qua, trừ đi tiền đã chi thì Tuấn Tú đã kiếm được hai quan lẻ mấy đồng. Nhiêu đây cũng không tính là quá eo hẹp, đủ ăn đủ mặc cho một nhà bình thường.
Trong khoảng thời gian này. Ngoại trừ lúc đèn sách, không những Tuấn Tú cố gắng kiếm tiền mà còn phụ giúp cô việc nhà cửa, bếp núc. Nhưng anh không hề kêu ca nửa lời, chỉ cười hi hi ha ha nhìn cô.
Ở thời phong kiến, dẫu là một người đàn ông nghèo thì cũng có tính gia trưởng rất cao. Xét tới xét lui, để kiếm được một người đàn ông như Tuấn Tú cũng không dễ. Vừa chịu thương chịu khó, có tướng mạo bảnh bao lại còn tốt tính.
Xích Miên lại thầm tính toán, mặc dù hiện tại cô để Tuấn Tú kiếm tiền là thế, nhưng trong lòng đã có dự định từ trước. Cô cũng không để anh kiếm tiền một mình mãi được, chưa kể tới chuyện ăn no mặc ấm, đợi đến khi anh lên kinh ứng thí thì số tiền này chỉ như muối bỏ bể mà thôi, làm sao mà đủ.
Xích Miên mỉm cười, nhìn Tuấn Tú đang ăn đến nổi hai má căng phồng: “Có ngon không anh?”
Tuấn Tú gật đầu thật mạnh: “Ngon lắm Mai, bánh tằm của Mai làm là ngon nhất trên đời. Anh ăn xong rồi, phần này của Mai nè, em ăn đi.”
Xích Miên lắc đầu, rõ ràng là anh vẫn chưa no: “Em ăn rồi, Tú ăn đi, của anh cả đấy. Mà Tú này, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Em thấy trên chợ huyện, những món bánh mứt chưa có nhiều người bán lắm, em có mua thử một ít, vị không được ngon lắm. Lại nói, trên chợ huyện đời sống khá giả hơn ở đây nhiều, con nít cũng rất đông. Nên em nghĩ, nếu chúng ta có thể làm bánh mứt ngon hơn rồi đem bán ở trển, hẳn là có thể kiếm thêm tiền.”
Tuấn Tú không ngờ là Xích Miên có dự tính như vậy. Thảo nào gần đây cô rất hay làm bánh mứt cho anh ăn. Còn nhớ, có lần cô theo anh lên chợ huyện rồi chạy đi đâu mất, mãi tới khi anh bán hết tranh chữ thì mới thấy cô chạy về, anh còn tưởng cô chỉ đi dạo chơi mà thôi. Bây giờ cô nói vậy, xem ra lúc đó cô cố tình đi thăm dò tình hình trên chợ huyện rồi.