Sau khi lên đến chợ huyện thì trời cũng bắt đầu hửng sáng, Xích Miên và Tuấn Tú di chuyển đến chỗ Tuấn Tú hay ngồi bán tranh chữ để bày hàng.
Xích Miên lấy mứt dẻo mà cô đã làm ra bày phía trước, bánh tằm được cô để trong một cái lồng tre được bịt kín để giữ độ nóng, còn kế bên là giấy gói. Cô quay sang thì nhìn thấy Tuấn Tú đang lóng nga lóng ngóng, cô bật cười: “Tú ngồi xuống nghỉ ngơi lát đi anh, chờ cho chợ đông thêm chút nữa rồi mình mới bắt đầu bán.”
Tuấn Tú gãi đầu cười cười: “Mai có đói bụng không em?”
Sau khoảng thời gian hai người ở chung, Xích Miên cũng hiểu được ít nhiều tính tình của Tuấn Tú. Nghe anh hỏi vậy, cô biết anh đã đói bụng.
Dù ban nãy ở nhà Xích Miên có hấp bánh để ăn lót dạ, nhưng ắt hẳn bây giờ anh đói rồi. Thân trai tráng ăn khỏe hơn cô là chuyện bình thường, huống chi sáng nay anh còn phải khiêng vác đồ đạc như bàn tre các thứ.
Tuy nhiên, nếu cô nói cô không đói thì anh cũng sẽ không ăn. Nghĩ vậy, cô bèn lấy tiền trong túi ra đưa cho anh mà nói: “Tú nhắc em mới nhớ, em hơi đói rồi nè. Anh cầm chút tiền đi mua bánh bao nha.”
Tuấn Tú mua về mười cái bánh bao, Xích Miên chỉ ăn một cái. Sau khi anh hỏi tới hỏi lui, xác nhận rằng cô thật sự đã no thì anh mới ăn hết phần còn lại.
Ít lâu sau, chợ dần đông đúc hơn, người qua kẻ lại như mắc cửi. Mọi người đi ngang ít nhiều gì cũng liếc nhìn gian hàng nhỏ của Xích Miên.
“Bánh tằm mềm mại, thơm ngon vị dứa đây. Mứt dẻo củ quả ăn một lần là ghiền đây. Mời bà con cô bác vào ăn thử, không ngon không lấy tiền.”
Tuấn Tú mở to mắt nhìn Xích Miên đang cất tiếng rao bán, trông cô vô cùng thuần thục, không lâu sau đó, anh bỏ đi sự ngại ngùng, cất tiếng rao cùng với cô. Lát sau có khách ghé vào, ấy là một cô gái trẻ, xem cách ăn mặc thì cũng thuộc diện khá giả.
Cô gái tò mò nhìn vào gian hàng của Xích Miên: “Cô bán giá thế nào?”
“Bánh tằm một gói ba đồng, mứt dẻo một gói hai đồng, còn nếu là mứt dẻo thập cẩm thì một gói ba đồng. Có thể ăn thử.”
Vừa mới nghe giá, cô gái không khỏi thốt lên: “Đắt dữ vậy, một cái bánh bao cũng chỉ có một đồng thôi.”
Thế nhưng nghe đến bốn chữ Xích Miên đã bổ sung phía sau, cô gái liền gật đầu nói muốn ăn thử. Thực ra thì chỉ yếu là vì cô gái cũng muốn nếm thử xem, đồ ăn của Xích Miên hương vị ra sao mà dám hét giá đắt như vậy.
Xích Miên lấy một ít mứt dẻo và bánh tằm cho cô gái nếm thử, ngay lập tức, cô gái liền trợn tròn mắt. Lúc này, những người xung quanh đều đang nhìn vào cô gái để chờ kết quả. Màu sắc đồ ăn trên gian hàng của Xích Miên rất bắt mắt, hơn nữa tiếng rao dõng dạc dễ thu hút người khác nên đã có không ít người tấp vào.
Đương nhiên, những người đó đứng ở phía sau đã nghe rất rõ ràng Xích Miên báo giá bao nhiêu. Trong lòng ai nấy đều nghĩ Xích Miên điên rồi nên mới dám bán giá như vậy, ai lại mua mấy loại đồ ăn vặt này với cái giá như thế chứ?
Bấy giờ, cô gái mới có phản ứng trở lại: “Trời ơi, từ khi lọt lòng tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi được ăn loại đồ ăn vặt ngon đến như vậy đó. Bánh tằm này cô làm hoàn toàn khác với bánh tằm mà tôi đã ăn, không những không cứng mà lại còn mềm dẻo, thơm ngon. Mứt dẻo thì khỏi bàn, khéo ngon hơn mấy loại đắt tiền mà dì tôi từng mua trên kinh thành về nữa.”
“Lấy cho tôi ba gói mứt dẻo và hai gói bánh tằm. Do ban nãy đi chợ hết tiền rồi, nếu không tôi sẽ mua nhiều hơn để dành ăn dần. Ngày mai cô có bán nữa không?”
Xích Miên vừa gói bánh vừa đáp lời cô gái: “Ngày mai tôi vẫn bán. Hơn nữa ngày mai tôi có vào keo sẵn, một keo giá mười đồng.”
Cô gái gật đầu: “Hay lắm, nên như vậy. Tôi đặt trước hai keo, tôi ăn gừng với xoài. Gừng thì chắc mẹ tôi thích ăn lắm, cô làm hay thật đó, không hề bị đắng hay quá cay mà vẫn giữ được vị riêng của nó. Ha ha, giờ tôi cảm thấy cô bán giá thế này là rẻ lắm đó.”
Đợi cô gái đi rồi, Xích Miên lại có thêm mấy vị khách nữa, ai nấy đều khen ngợi không ngớt lời.
Có khoảng mười vị khách thôi mà Xích Miên đã bán hết hàng. Vì mỗi người không chỉ mua một ít, sau khi họ ăn thử đều cảm thấy cô bán như vậy là không đắt.
Lúc Xích Miên và Tuấn Tú dọn hàng thì vẫn có khách đến hỏi, Xích Miên cười tủm tỉm: “Hẹn mọi người sáng mai nhé, mai còn có thêm món mới. Đảm bảo không ngon không lấy tiền.”
Cho đến khi hai người lục tục dọn hàng, Tuấn Tú mới sực tỉnh, ngơ ngác hỏi cô: “Chúng ta bán hết hàng rồi sao em? Nhanh như vậy đã hết rồi ư?”
Xích Miên buồn cười, cô đưa tay gõ nhè nhẹ lên đầu Tuấn Tú mấy cái: “Đúng rồi đó ông tướng. Anh vẫn còn chưa hoàn hồn lại nữa à? Bây giờ về ăn uống gì rồi mình lại tiếp tục chuẩn bị cho ngày mai. Em nghĩ mai chúng ta sẽ đông khách hơn hôm nay đấy.”
Đến bây giờ, Tuấn Tú mới hiểu rằng tại sao Xích Miên phải lên chợ huyện để bán mà không bán ở chợ làng, trong khi chợ làng cách nhà họ không xa lắm. Người làng của họ khó khăn như vậy, mấy ai sẽ để ý đến việc mua đồ ăn vặt chứ.
Trước khi về, Xích Miên đã đi một vòng quanh chợ huyện để mua thêm một ít nguyên liệu như đường và đậu phộng, bởi cô đang bán đồ ngọt nên đường là thứ tiêu tốn nhiều nhất. Đồng thời, cô mua một con heo mọi, đậu phụ, thịt gà. Xích Miên muốn nấu lẩu để tự khao bản thân một bữa cho ra trò, cũng muốn mời chị Tư qua ăn cùng để cảm tạ.
Về đến nhà, Xích Miên để Tuấn Tú đi hái rau, nấm các loại. Cô rửa thịt heo, róc thịt rồi lấy tất cả xương cho vào nồi hầm, cô dùng dao thái phần thịt ở hông ra thành từng miếng mỏng để nhúng tái. Đáng lẽ ra cần phải mua thịt bò mới đúng điệu, nhưng thịt bò quá đắt, cô còn chưa giàu đến mức đó, đành đợi đến sau này có tiền rồi thưởng thức sau.
Thịt gà rửa sạch rồi chặt ra thành từng khúc vừa ăn, Xích Miên cho vào nồi trễ hơn xương heo một chút. Đậu phụ thái thành từng khối vuông vừa miệng, lát nữa sẽ để vào sau. Khi Tuấn Tú đi hái rau về thì đã nghe mùi thơm lan tỏa khắp nhà, anh nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng đi rửa rau.
Xích Miên chưa kịp qua mời chị Tư thì đã thấy bóng dáng chị Tư lấp ló ngoài cửa: “Trời ơi. Em nấu gì mà thơm dữ vậy Mai, chị kìm lòng không đậu nên phải chạy qua nhà em liền đây.”
Xích Miên cười tủm tỉm: “Khéo thật, em sắp nấu xong, còn định qua nhà mời chị. Giờ chị qua rồi thì ngồi xuống ghế uống trà chờ em một xíu, đồ ăn sắp xong rồi đây.”
Cả buổi ăn chị Tư không ngừng xuýt xoa: “Mai ơi. Em mở quán ăn được đấy, chị dám cá là ngay cả trên chợ huyện thì cũng không có ai nấu ngon hơn em được cả.”
Cứ thế, gian hàng của Xích Miên càng ngày càng phát triển. Một tháng sau thì Xích Miên đã có đủ vốn để thuê một căn nhà nhỏ trên chợ huyện, bởi có rất nhiều người đang đặt hàng của cô. Như việc họ muốn ăn các loại mứt dẻo khác mà Xích Miên lại có thể đáp ứng được điều đó.