Cót két một tiếng, cửa gỗ vừa mở ra thì Xích Miên nhìn thấy Tuấn Tú vốn đã mất tích hơn một năm nay, bây giờ lại đang điềm tĩnh ngồi trên ghế đưa mắt nhìn cô.

Xích Miên ra vẻ vô cùng kinh ngạc, hai mắt trợn to. Cô đưa tay chỉ vào Tuấn Tú nửa ngày trời cũng không nói lên được một lời nào.

Tuấn Tú thấy vậy thì có chút buồn cười, tiến lên ôm lấy Xích Miên vào lòng: “Mai ngủ dậy rồi à? Anh về rồi đây, xin lỗi em vì đã để em chờ anh lâu đến như vậy.”

Xích Miên rơi nước mắt như mưa, nép vào lòng của Tuấn Tú nức nở không ngừng.

Bề ngoài là thế, nhưng trong lòng Xích Miên lại thầm chặc lưỡi, tên Tuấn Tú này là Tân hoàng vừa mới đăng cơ ngày hôm qua đây mà.

Hiện tại, trên người của Tuấn Tú không chỉ có hơi thở cao quý mà trên đầu của Tuấn Tú còn có một con rồng nhỏ canh giữ.

Sau khi đăng cơ, mỗi một vị vua mang huyết thống chánh tông của hoàng tộc sẽ đều có một con rồng nhỏ đi theo để canh giữ, cốt yếu là để bảo vệ vị vua ấy khỏi những thứ tà ma ngoại đạo.

Tuy vậy, không phải người nào cũng có khả năng để nhìn thấy con rồng nhỏ ấy mà thôi.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Thị Mai, Tuấn Tú không khỏi thở dài, trong lòng cũng có chút không biết thế nào mới đặng. Rõ ràng là ngay từ lúc dẫn Thị Mai rời khỏi ngôi làng nhỏ ấy, anh đã cảm nhận được Thị Mai không còn giống ngày xưa nữa.

Chung đụng với Thị Mai một thời gian, Tuấn Tú càng dám khẳng định cô gái này không phải là Thị Mai, nhưng nếu vậy thì Thị Mai ở đâu chứ?

Chỉ là bấy giờ Tuấn Tú lại tự oán trách bản thân, anh không những không sinh ra tâm lý đề phòng cô gái này mà càng ngày, anh lại càng cảm thấy yêu thích cô ấy hơn Thị Mai rất nhiều.

Nếu nói thật tâm, ban đầu anh đề nghị dẫn Thị Mai đi cũng bởi vì tình nghĩa mà thôi. Tuấn Tú không đành lòng khoang tay ngồi yên nhìn một cô gái cùng lớn lên với mình từ thuở nhỏ sa vào hoàn cảnh như vậy.

Đương nhiên, trai đơn gái chiếc rời đi cùng nhau, Tuấn Tú nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Thị Mai, dù ra sao thì anh cũng sẽ lo lắng cho Thị Mai trong quãng đời còn lại.

Nhưng Tuấn Tú không thể ngờ lại có sự xuất hiện của một cô gái khác, tuy là Thị Mai nhưng không phải là Thị Mai. Bằng trực giác của mình, Tuấn Tú cảm nhận được cô gái ấy cũng ngầm hiểu anh đã nhận ra điều đó.

Tuấn Tú ngồi xuống bàn cùng Xích Miên, bắt đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra một năm về trước cho cô nghe.

Tối hôm đó, cả Xích Miên và Tuấn Tú đều tranh thủ đi ngủ vì ban ngày hai người đã làm quần quật cả nguyên ngày. Ngày mai hai người còn phải thức sớm để nấu bánh rồi nhanh chóng di chuyển lên chợ huyện kẻo trời sáng.

Thế nhưng khi Tuấn Tú vừa ngủ được đến nửa đêm thì có người gọi anh dậy, chính xác hơn là anh bị một người đàn ông lay tỉnh. Vì Tuấn Tú cảm nhận được sự thân thiết khó tả và thấy đối phương không có ác ý nên anh liền đi ra bên ngoài nhằm muốn xem xem đối phương có ý đồ gì. Bởi Tuấn Tú lo sẽ đánh thức Xích Miên và làm cô sợ.

Tuấn Tú nhìn thấy sự hợp tác của đối phương thì cũng thoáng yên tâm, sau khi Tuấn Tú ra bên ngoài thì đối phương đã quỳ xuống ngay lập tức: “Thần là Hậu Tam, xin ra mắt Thái tử điện hạ.”

Tuấn Tú hoảng hồn, hỏi kỹ ra thì Hậu Tam khẳng định không hề nhận nhầm người, Tuấn Tú thật sự là Thái tử điện hạ của đất nước này.

Hóa ra, ngay từ lúc Tuấn Tú vừa mới lọt lòng thì Vĩ Quan Thức Cận đế đã cho người bí mật hộ tống Tuấn Tú xuất cung và đi đến một ngôi làng nhỏ để sinh sống.

Bởi Thái hậu cũng không phải là mẹ ruột của Hoàng thượng, hơn nữa còn đang âm mưu muốn đưa con ruột của bà ta lên ngôi. Do đó, từ xưa đến nay thái hậu đã âm thầm hãm hại tất cả những đứa con của Vĩ Quan Thức Cận đế.

Bấy giờ, Tuấn Tú là con trai của hoàng hậu, cũng là đứa con duy nhất còn sống sót, anh danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử cao quý.

Vì lẽ ấy, Vĩ Quan Thức Cận đế hết sức yêu quý đứa con này, sớm đã trăm suy nghìn tính để có thể bảo vệ Tuấn Tú một cách nguyên vẹn để Thái tử bình an trưởng thành và có thể kế thừa giang sơn.

Hơn nữa, Vĩ Quan Thức Cận đế cũng không vì thương con mà cung phụng Tuấn Tú, trái lại muốn rèn luyện Tuấn Tú vô cùng khắc nghiệt nên mới đưa anh tới vùng thôn quê hẻo lánh để anh tự sinh tự diệt.

Từ khi Tuấn Tú lên mười đã phải ở một mình trong căn nhà lá nhỏ, khi ấy Tuấn Tú không hiểu được tại sao dì của anh lại bỏ rơi anh mà đi.

Dì ấy dạy anh học chữ, dạy anh đạo làm người, dạy anh cách để sinh tồn nhưng cuối cùng rời bỏ anh không hề thương tiếc. Thế nhưng với sự giáo dục của dì, Tuấn Tú không hề đâm ra sân hận, anh chỉ đau lòng rồi nhủ rằng chắc chắn dì ấy có nỗi khổ tâm nào đó khó nói ra mà thôi.

Thực ra người dì ấy là bảo mẫu mà Vĩ Quan Thức Cận đế đã sắp xếp đi theo chăm sóc anh khi anh còn nhỏ.

Bấy giờ, nghe lời kể của Hậu Tam, Tuấn Tú đã hiểu hết tất thảy mọi chuyện: “Vậy còn những khi tôi ốm đau, không thể đi kiếm tiền. Những đồng tiền tôi tình cờ nhặt được khi ấy, cứ ngỡ là một sự trùng hợp may mắn nhưng thực ra là có sự an bài trong đó đúng không?”

Hậu Tam gật đầu vâng dạ. Tuy Vĩ Quan Thức Cận đế muốn rèn luyện Tuấn Tú theo phương pháp cứng rắn, để cho anh tự sinh tự diệt.

Nhưng dẫu sao Tuấn Tú là con ruột của ông ấy, cũng là Thái tử cao quý của đất nước này nên Vĩ Quan Thức Cận đế luôn phái người đi theo bên cạnh Tuấn Tú để bảo vệ Tuấn Tú và âm thầm giúp đỡ anh trong lúc cần thiết.

Hậu Tam là một trong những người đó, luôn âm thầm đi theo bảo vệ Tuấn Tú từ thuở nhỏ cho đến hiện tại. 

Hậu Tam cúi đầu, cung kính nói với Tuấn Tú: “Bẩm Thái tử điện hạ, hiện nay Hoàng thượng đã dọn dẹp xong dư đảng của Thái hậu, triệt tiêu gọn gàng hết tất thảy quyền lực đen tối của bà ta. Do đó, Hoàng thượng cảm thấy đã đến lúc đón ngài về Hoàng cung để khôi phục lại thân phận mà ngài vốn phải có.”

Nhưng không ngờ, trên đường trở về Hoàng cung thì Tuấn Tú lại bị trúng chiêu của Thái hậu, cuối cùng vẫn phải mang thương tích nặng nề trở về.

Vì chuyện đó, Vĩ Quan Thức Cận đế giận đến mức đập bể vài chén trà thượng hạng được nước lân cận tiến cống, cũng đã nảy sinh sát tâm với bà ta.

Về phần Thái hậu, sau khi sử dụng lá bài tẩy cuối cùng của mình nhưng không tiêu diệt được Thái tử thì đã tự sát.

Bởi nếu bà ta sống thì Vĩ Quan Thức Cận đế cũng không tha cho bà ta. Lá bài tẩy cuối cùng trong tay của bà ta đã bị bại lộ, đồng thời đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Vĩ Quan Thức Cận đế, thà rằng bà ta tự vẫn cũng không muốn bị Vĩ Quan Thức Cận đế giết.

Tuy nhiên thì Thái hậu vô cùng không cam tâm, bởi đến lúc chết đi, bà ta vẫn không thể nào khiến cho con trai của kẻ thù khi xưa tuyệt tử tuyệt tôn được. Thái hậu và mẹ ruột của Vĩ Quan Thức Cận đế đấu đá với nhau cả một đời.

Cuối cùng, con trai của bà ấy lên ngai vàng. Nhưng vì bà ấy quá yêu Tiên Hoàng nên cũng sớm đi theo ngài.

Còn bà ta ở lại chốn cung cấm này làm Thái hậu - người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ nhưng mãi mãi vẫn không hề thấy đủ, không hề thấy cam tâm. Cuối cùng, bà ta phải chết đi trong sự nuối tiếc khôn nguôi. Ai đúng ai sai, ai thắng ai thua, dường như vốn đã định cả một đời này khó lòng phân rõ thiệt hơn.

Vì bị thương nặng đến nỗi thái y trong cung cũng suýt bó tay chịu trói nên Tuấn Tú đành phải nằm trên giường bệnh hơn nửa năm trời chỉ để dưỡng bệnh. Thời điểm đó, tuy Tuấn Tú nằm trên giường bệnh và uống thuốc đúng giờ nhưng mỗi ngày đều có thầy đến dạy bảo. Nào là thuật trị nước, nào là đạo làm vua,…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play